Nhân đọc bài "Luận Bàn Về Những Vấn Đề
Minh Triết" của tác giả Hoàng Ngọc Hiển đăng trên mạng An-Việt tháng
03/2010 vừa qua, tôi cảm thấy cần viết thêm để minh biện thêm cho Minh
Triết, và như tôi đă khẳng định và dẫn chứng qua bài viết "Minh Triết vô cùng là Thượng Đế" được
đăng trên mạng này trong tháng 02/2010 vừa qua. Nên phần đầu của bài này tôi chỉ nhắc lại
tư tưởng chánh mà tôi đă khẳng định về minh triết : "Minh Triết là ánh
sáng của Đạo hay nói cách khác Minh Triết là Đạo". Và lần này c̣n hơn
nữa, tôi xin nói thêm "Minh Triết là Đại
Đạo", v́ dựa vào những điều minh triết trong cuốn Bửu Kinh mà cố
triết gia Kim-Định đă không ngớt khen ngợi và ca tụng Kim Thân Cha là
một đại hiền triết, và ngài đă ghi lại cảm nghĩ của ngài trong tác phẩm
cuối đời có tựa là "Trùng Phùng Đạo Nội" (TPĐN) như sau : "Câu hỏi trên tôi chỉ đặt ra sau khi đă
đọc đi đọc lại đến nát quyển Chơn Lư (sách thu thập những bài nói của
Kim Thân Cha) và xét nét thật kỹ th́ thấy:" (TPĐN) "Trên đây là đoạn Việt Nam tôi mạo muội
bắt chước lối văn Bửu Kinh mà tôi cực kỳ yêu mến, một quyển kinh có lời
văn cao siêu nhưng lại thân mật có lúc như dí dỏm. Nếu đức Di Lạc có
nói hay viết chắc cũng theo lối văn này nên tôi đánh bạo nhái chút cho
hợp tinh thần tự An vi tới Vô vi." (TPĐN) "Tóm lại có thể xem Kim Thân Cha như một
hiền triết thượng thặng."
(TPĐN) Cố triết gia Kim-Định là một triết gia có
tầm vóc cỡ thế giới, và là một học giả đă nghiên cứu triết suốt cả đời
ngài, từ Đông sang Tây từ cổ chí kim, và đă tận tụy để viết trên 40 tác
phẩm về triết, vậy mà ngài lại ca ngợi cuốn Bửu Kinh của Kim Thân Cha
như thế. Riêng tôi sau khi đă đọc đi đọc lại nhiều lần tác phẩm này,
tôi rất đồng ư với ngài và công nhận nội dung cuốn sách đó thật là Minh
Triết. Do đó tôi nghĩ và tin vững rằng không thể có cuốn sách triết nào
hay hơn được trên cơi đời này, v́ như Mạnh Tử đă viết : "tận tín
thư, tắc bất như vô thư", th́ đối với tôi thật quả đúng như vậy !
(VII.15 lạc tại kỳ trung hĩ. 樂 在 其 中 矣 XIII.18 trực tại kỳ trung hĩ 直 在 其 中 矣 XV.13 lộc tại kỳ trung hĩ 祿 在 其 中 矣 (hai lần) XIX.16 Nhân tại kỳ trung hĩ.仁 在 其 中 矣 )" (trích Vũ Trụ Nhân Linh/Kim-Định) "V́ thế mà Việt Nho kêu là
“KỲ TRUNG”. Mọi tác động con người phải hướng vào kỳ trung, chứ không
vào lưỡng đoan. Lưỡng đoan có được đếm kể tới chữ Nho kêu là “chấp
kỳ lưỡng đoan”. Chấp đây không có nghĩa là chấp nhứt, mà là “chấp kỳ lưỡng đoan”. Nhưng c̣n dụng th́ phải
đặt vào kỳ trung: “chấp kỳ lưỡng đoan, dụng kỳ
trung ư dân”.
Nói ư dân là với nhà cai trị c̣n với người là ư nhân." (Kim-Định / Chữ Thời)
- minh triết của đất trời, - hiệu quả minh triết, - sáng suốt minh triết, - minh triết vô cùng của Đấng Toàn Năng
Toàn Giác, - minh triết vô lượng, - minh triết, sự tốt lành, những ǵ Chân,
Thiện, Mỹ, - minh triết để hợp nhất với Đại Hồn, - minh triết vô cùng tận, - vừng đông minh triết, - là chơn lư vô cùng vô biên, là sự sống
vĩnh cửu của càn khôn, là t́nh yêu, là ư chí, là điều tốt lành, là cái
đẹp đời đời của Đấng Toàn Năng, Toàn Giác, Toàn Thiện, Toàn Mỹ, Toàn
Chơn… Sắc thiên quang bao trùm vạn
vật, Ngọc Hư Cung phảng phất mùi
trầm, Chứng ḷng các trẻ đạo tâm, Ngự trần nhằm lúc canh thâm
giải bày. Thầy mong con
biết Thầy, hiểu Đạo, Cho thế gian cải
tạo thanh b́nh, Ḷng Thầy thương
cả chúng sanh, Trong t́nh Tạo
Hóa, trong t́nh thiên nhiên. Đạo là ngôi nhứt
nguyên chủ tể, Đạo cũng là đồng
thể vạn linh Từ trong vật
chất hữu h́nh, Nhơn thân xă hội
gia đ́nh nước non. Đạo là lẽ các
con đang sống, Đạo là quyền cao
rộng chở che, Thu Đông măn đến
Xuân Hè, Vận hành Thiên
Đạo mọi bề dưỡng nuôi. Đạo chẳng luận ở
ngôi vương bá, Đạo không phân
sằn dă lâm bô, Dấn thân trên
nẻo thế đồ, Con mang cái Đạo
từ giờ sơ sanh. Vỏ vật chất vàng
xanh đỏ trắng, Nặng tâm tư vui
đặng mất buồn, Giang san khắp
cả càn khôn, Phân ranh chia
góc mặc con giữ ǵn. Chừng cởi áo hữu
h́nh màu sắc, C̣n nhơn thân
tai mắt mặt mày, Con ơi ! ai lại
khác ai, Cũng đồng một
vóc h́nh hài Thầy ban. Máy Tạo Hóa
trong màn huyền bí, Cửa càn khôn yếu
lư nhiệm mầu, Mắt phàm dễ thấy
đặng đâu, Gót phàm khó nỗi
vọng cầu vào ra. Đó là tại con xa
Chánh Đạo, Cơi hồng trần
gây tạo trái oan, Nhân luân Đạo
nghĩa lấp đàng, Tham, sân, si,
dục, ngập tràn thiên tư. Vật chất lấp
chơn như bổn tánh, Sắc màu thay ám
lạnh thấp cao, Đời xui chiến
họa binh đao, Trong ṿng tôn
giáo trước sau phân ĺa. Cũng một gốc
Thầy chia ba phái, Tùy hội nguơn
ban rải giống lành, Có Trời mới có
chúng sanh, Có con, con mới tu
thành Phật Tiên. Con là một Thiêng
Liêng tại thế, Cùng với Thầy đồng
thể linh-quang, Khóa ch́a con đă
sẵn sàng, Khi vào cơi tục,
khi sang Thiên-Đ́nh. Con phải dụng cái
t́nh Tạo-Hóa, Xem người không
nhơn ngă đó đây, Chẳng c̣n duyên
nghiệp tạo gầy, Th́ đâu cốt nhục
chia ly đạo đời. ( trích Huấn Từ Đại Chí Tôn)
THAY LỜI
TỰA Nguyên
văn vấn thư nêu thắc mắc về việc h́nh thành quyển bửu kinh “Thượng Đế
Giảng Chơn Lư” và giáo huấn đáp lời của Kim Thân Cha. Cali…1985 "Kính
thưa Cha Trước tiên con kính xin đảnh lễ Cha và kính chúc Cha những
điều tốt lành nhất cho năm mới vừa đến. Bao năm
qua, lạc lơng nơi xứ người, ḷng con luôn nhớ quê hương vẫn c̣n ch́m
đắm trong tối tăm đau khổ. Thưa Cha, ngoài giờ làm việc, lúc rảnh rỗi
con vẫn thích nghiên cứu về triết học, khoa học, giáo lư các tôn giáo.
Thú thật, tuy con không chống đối bất cứ tôn giáo nào, nhưng vẫn nhận
thấy trong tôn giáo đầy dẫy điều mê tín, nhất là những tôn giáo buộc
người ta phải tin nhiều điều mà khoa học ngày nay không chấp nhận được.
Cả khoa học cũng c̣n nhiều điều lầm lạc, vẫn c̣n đang t́m ḍ sự thật
như người mù đi trong đêm tối. Trong nỗi thất vọng thường trực với bao
điều kiếm t́m không thỏa măn trong cuộc sống, bỗng nhiên hội ngộ một
duyên may chưa từng có: T́nh cờ con được đọc quyển “Thượng Đế Giảng
Chơn Lư”. Thật không lời nào diễn tả được cảm xúc dâng trào! ... Tâm
hồn con bừng sáng lâng lâng như được tưới cam lồ…Thực ra, cảm giác nầy
không phải riêng con. Nhiều
người mà con quen biết, sau khi đọc quyển kinh đều có cảm xúc như vậy.
Con c̣n được biết, một triết gia nổi tiếng trong cộng đồng người Việt
mà nhiều tác phẩm triết học của ông con rất ngưỡng mộ (Linh mục giáo sư
K.Đ.), nghe nói rằng, sau khi nghiền ngẫm thâm sâu quyển bửu kinh nầy,
ông đă không tiếc lời khen ngợi và không ngần ngại tôn vinh Kim Thân
Cha như một vị hiền triết thượng thặng tầm cỡ thế giới. Kính thưa
Cha, giá trị vĩ đại của quyển bửu kinh khiến ḷng con bồi hồi xúc động,
ḷng khao khát muốn biết thêm chi tiết xung quanh quyển chơn kinh nhưng
chẳng có tư liệu ǵ rơ rệt ngoài mấy chữ “những góp nhặt rải rác ở
những buổi thuyết giảng trong hai năm”… ở phần lời tựa của quyển kinh.
Vậy kính xin Cha, nếu có thể, ban ơn giảng dạy chi tiết hơn về việc
h́nh thành quyển bửu kinh mà giá trị minh triết c̣n cho muôn đời sau. T.M."
ĐÁP: Đúng vậy con.
Cha diễn tả rơ hơn cho các con hiểu rằng, để định luật tiến hóa luôn
được thể hiện, Cha chiết Đại Hồn Cha ra thành những Tiểu Hồn, những
Tiểu Linh Quang này gọi là các con đó, nói đúng hơn các con chính thực
là chiết hồn của Cha, phân ra để xuống thế học hỏi. Ư Cha muốn cho Cha
xuống thế để Cha học qua trung gian của các Tiểu Hồn. Cha muốn Cha học
ác trược, làm điều ác trược, rồi Cha sẽ bị định luật nhân quả tác động
để gánh chịu khảo đảo bởi những điều sái quấy ác trược mà Cha đă làm.
Cha sẽ trầm luân trong xấu xa tội lỗi để học hỏi qua những kiếp luân
hồi. Để rồi, trải qua bao kiếp sống khác nhau, trong khi Cha phải trầm
luân trong cái trọng trược th́ sự minh triết, sự tốt
lành, những ǵ Chân, Thiện, Mỹ, sẵn có trong thiên nhiên được thể hiện
bằng nhiều màu sắc khác nhau ở trần gian sẽ dần dần giáo hóa Cha bằng
những ảnh hưởng âm thầm lặng lẽ. Cái lực tốt lành
này sẽ giúp Cha từ từ hiểu hơn để rồi thức giác phấn đấu vươn lên dần
dần khỏi sự thấp hèn tội lỗi cho đến khi Cha thật sự giác ngộ con đường
trở về để quy nguyên hườn bổn. Cha phải học đủ bài, nếm hết, để hiểu
hết, hầu trở về ngôi cũ tức là ngôi Toàn Giác. Ngày nào Tiểu Hồn
của Cha có đủ minh triết để hợp nhất với Đại Hồn, Tiểu Linh Quang đủ
sáng để ḥa với khối Đại Linh Quang của vũ trụ, ngày ấy Tiểu Hồn đă
hoàn tất chu kỳ tiến hóa của nó. Như vậy có nghĩa là, qua trung gian
của chúng con hay các Tiểu Hồn của Cha, Cha đi học, Cha nếm, Cha chứng
nghiệm, từ trược đến thanh, từ ác đến thiện, từ xấu đến tốt, để hiểu
biết mọi trạng thái, để thông suốt hết mọi điều, để Cha được toàn năng,
toàn giác, toàn tri."
ĐÁP: Con thắc mắc
điều này cũng phải ! Nhưng Cha sẽ nhắc cho con nhớ chơn lư này: “Ngọc
kia chẳng giũa chẳng mài. Cũng thành vô dụng cũng hoài ngọc đi !”
Cha muốn Cha phải sáng đời đời, toàn năng toàn giác đời đời, th́ Cha
phải đi học đời đời. Và con nên nhớ Cha là càn khôn vũ trụ, Cha là định
luật tiến hóa, v́ vậy Cha phải tiến hóa luôn luôn, muốn tiến hóa luôn
luôn, Cha phải học hỏi luôn luôn. Nếu Cha không học, Cha không tiến hóa
được. Khi định luật tiến hóa không thể hiện được, th́ đấy là sự hủy
diệt của định luật, đấy cũng là sự hủy diệt của Cha, tức là sự hủy diệt
của càn khôn vũ trụ vậy ! Cho nên Cha muốn có
đời đời, Cha phải tiến hóa đời đời. Chơn lư động mà bất động là vậy con
! Trong cái động nó có cái bất động. “Có đời đời” là trạng thái “bất
động”. Phải lo học hỏi để tiến hóa luôn luôn, là trạng thái “động”. Cha
muốn hằng hữu, bất biến, Cha phải động, phải biến luôn luôn. Chơn lư
muốn bất biến, nó phải biến. Nói ngược lại, nhờ nó biến nó mới được bất
biến đó con ! Cho nên, trong cái bất biến nó có cái biến là vậy. Đó là
chơn lư đời đời. Cha vừa tạm diễn tả
phần nào, vài cái thấy trong vô lượng cái thấy của Thượng Đế. Trong
Thượng Đế, vô lượng cái thấy đó vừa tương quan, vừa dị biệt. Và những
cái thấy đó đều cùng một lúc. Những trạng thái này đă thể hiện cùng một
lượt, vừa có cả sự đối kháng, sự tương phản, lẫn sự ḥa điệu với nhau,
để h́nh thành cái minh triết vô cùng
tận của Đấng Tối Cao, mà không một ngôn
ngữ nào có thể diễn đạt được.
ĐÁP: Này con ơi,
con chưa nhận định đúng sự việc rồi. Đây Cha giảng rơ, chúng con chính
là những Tiểu Thượng Đế, những Tiểu Vũ Trụ. Trong chúng con có bản chất
ma quỷ cũng như bản chất tốt lành không khác ǵ Cha. Nhưng tại sao con
không thể làm ma quỷ để được tận thiện, tận mỹ như Cha ? Tại sao ? Sự
thật không phải không làm được, nhưng con chưa biết làm y như Cha, th́
đúng hơn ! V́ con chưa đủ minh triết đó con ! Con nên
nhớ, trong Thượng Đế có trược nhưng có thanh, có ác nhưng có thiện, có
ngu muội nhưng có sáng suốt. Ngài vừa là ma quỷ khảo đảo, vừa không là
ma quỷ để chống lại với ma quỷ, và đồng thời, Ngài cũng thấy biết cả
hai trạng thái đó, dụng cả hai trạng thái đó cho mục tiêu tiến hóa của
Ngài, tức là của càn khôn, v́ vậy, Ngài tiến hóa luôn luôn, và Ngài
hằng hữu đời đời.
ĐÁP: À, điều này
con hỏi cũng đúng ! Đây, Cha tạm giải thích. Con nói đúng. Trong Tiểu
Hồn phần trược, phần thanh, phần sáng suốt, phần ngu muội giống y như
Cha. Thế v́ sao Tiểu Hồn lại không biết chế ngự phần trược, không biết
sử dụng nó để tiến, mà để cho nó chế ngự ? Là v́ Tiểu Hồn con,
khi phân ly với Đại Hồn, từ trên thanh nhẹ xuống cơi trần trược, nó
liền bị chất khí nặng nề ô trược của cơi hồng trần trược hóa nó đi, và
Tiểu Hồn bị ô nhiễm phải đánh mất phần sáng suốt nguyên thủy của nó. Ư
chí sáng suốt của nó ở giai đoạn này bị lu mờ và do đó phần phàm ngă
của nó dễ dàng lấn át nó, khống chế nó. Giai đoạn này là giai đoạn nó
phải học trược, học làm điều ác trược sái quấy, tạo nghiệp lực để bị
trả quả, để học hỏi tiến hóa như Cha đă giảng trước đây. Rồi dần dần,
qua bao kiếp trầm luân, nó từ từ vươn lên, nhờ cái lực tốt lành có
trong thiên nhiên, và nhờ những phương tiện tốt lành mà Cha chuyển đến
với nó, để kéo nó tiến lên, nó sẽ phải học phấn đấu vươn lên, để từ từ
gầy lại cái sáng suốt nó đă mất, và đạt dần dần cái ư chí đă bị lu mờ
trong nó. Cái sáng suốt đó sẽ phải phát triển dần dần trên đường đi,
cho tới khi đủ sáng để ḥa vào làm một với cái khối sáng vô cùng của vũ
trụ. Đấy là lúc mà Tiểu Hồn con đă trở về hợp nhất với Đại Hồn Cha.
Thật vậy, trong càn
khôn này, không ai tham bằng Thượng Đế, v́ Ngài chiếm hữu hết vũ trụ,
không có cái ǵ Ngài không chiếm hữu. Và có ai si mê như Ngài, v́ Ngài
vừa mê trược, vừa mê thanh, si mê đủ mọi trạng thái cho đến vô cùng.
Nếu Ngài chỉ mê cái trược, không mê cái thanh, hay ngược lại, chỉ mê
cái thanh mà không mê cái trược, th́ cái nguyên lư vô cùng phải mất
quân b́nh và sụp đổ tức khắc. Rồi thử hỏi, có ai sân bằng Thượng Đế ?
Ngài nóng giận nhất càn khôn thôi ! Ngài chính là dương, là lửa, là
nguồn nóng của càn khôn vũ trụ. Ngài chính là kẻ giận dữ, ưa chống đối,
thịnh nộ nhất càn khôn. Ở khía cạnh trược, Ngài chống đối cái thanh. Ở
khía cạnh thanh, Ngài chống đối cái trược. Lực trược tŕ thanh xuống.
Lực thanh kéo trược lên. Thanh và trược chống đối nhau, xô đẩy nhau,
hấp dẫn nhau, những trạng thái này diễn ra một lượt, vừa đối kháng, vừa
dung hợp, vừa hài ḥa (thỏa thuận, ḥa hợp) để h́nh thành cái khối minh triết
vô cùng,
cái khối sinh động vô cùng, cái sức mạnh mănh liệt vô biên vận chuyển
càn khôn tiến hóa đời đời và bất biến... " (trích đáp câu 17)
Cho nên, con nào
muốn giải thoát th́ dứt khoát phải học Dũng mà thôi ! Nên nhớ rằng :
Một linh hồn yếu đuối, sợ hăi, chắc chắn không thể sáng được và rất dễ
vấp ngă rớt rơi trong cơn khảo thí này ! " (trích đáp câu 36)
Bởi vậy, sự thất lễ
phạm thượng của con vốn dĩ không là tội, chính sự thất lễ phạm thượng
trong vô minh, gây trở ngại việc tiến bộ của con mới là tội. Và rồi,
luật báo ứng sẽ tác động lên ḷng tự tôn ngu muội của con để sửa chữa,
để thanh lọc, dần dần giúp con mở trí tiến hóa. Đến khi con đạt được
sáng suốt, hồn con được giải thoát khỏi sự ngu muội, con cứ việc chưởi
Cha, tha hồ thóa mạ Cha. Đạt Ma Tổ Sư nó chửi: “Ông Trời là đống phân”.
Đấy quả là một sự lộng ngôn ! Nhưng ở đây lộng ngôn mà hiểu biết, nên
không phải lộng ngôn. Nó lộng ngôn trong minh triết. Lời thóa mạ của nó
phát xuất từ sự hiểu biết cái vĩ đại vô cùng tận của Ông Trời, cái ǵ
cũng là Ông Trời, đống phân cũng là Ông Trời, không có cái ǵ là không
Ông Trời, Ông Trời gồm thâu hết mọi thứ ! Cho nên, sự phạm thượng trong
minh triết của Đạt Ma chính là ḷng tôn kính tột bực đối với Ông Trời
đó ! Bởi vậy, thóa mạ
Cha trong vô minh ấy là lộng ngôn, ngă mạn, phạm thượng. Thóa mạ Cha
trong hiểu biết, ấy là minh triết, là tôn kính Cha, là ca ngợi Cha đó
vậy ! " (trích đáp câu 39) ĐÁP: Luật thiên
nhiên chính là luật tiến hóa. Nghịch lại luật thiên nhiên tức là sái
luật tiến hóa và đấy sẽ là thảm họa hủy diệt. Điều này con nói rất đúng
! Khi sáng tạo con người, Thượng Đế đă chủ ư rơ rệt cho sự phối hợp qua
cách cấu tạo cơ thể của nam và nữ. Như vậy, rơ ràng là Thượng Đế chủ
trương cho họ dục để nối ḍng. Đấy là định luật tiến hóa, điều này con
nói cũng đúng ! Vậy tại sao lại
khuyên con người phải diệt dục để tu hành hầu được tiến hóa đi lên ? Sự
kiện này có vẻ mâu thuẫn, và chỗ mâu thuẫn khó hiểu này các nguồn minh
triết tôn giáo, các học thuyết, hằng vạn triệu pho sách triết lư từ bao
thế kỷ đă bàn bạc đủ cách đến vấn đề hết sức quan trọng cho đời sống
con người này. Có học thuyết th́ cổ vơ đề cao, khuyến khích hưởng dục,
xem dục là bản chất đẹp của con người. Có triết lư th́ đả phá, ghê tởm
dục như ma quỷ, coi dục như một tội lỗi xấu xa chống lại Thượng Đế. Có
học thuyết th́ xem dục là thú tính phải chế ngự nó để có một đời sống
tiết độ đạo đức. Có triết lư th́ chủ trương diệt dục để thoát ṿng trầm
luân tứ khổ v.v... Tóm lại, nhân loại đă tốn hao không biết bao nhiêu
giấy mực mổ xẻ vấn đề này để khai thong những bế tắc cho con người
nhưng hầu như chưa làm con người thật sự thỏa măn ! " (trích đáp câu 49)
Cho nên, khi hiểu
ra, con người sẽ thấy rằng, nó thực sự là điển quang, được cấu tạo bằng
điển âm và điển dương, cái mà nó nh́n thấy được và ngộ nhận là “Nó”,
chỉ là cái lớp vỏ vật chất gồm xương, máu, thịt, bọc ở ngoài cùng đó
thôi ! Và rồi phần Âm và Dương trong con người luôn ở trạng thái phân
ly khi nó c̣n ngu muội! V́ u tối nên hai phần này không biết nh́n nhau,
không đến được với nhau. Khi hai phần này chưa tương hội, c̣n xa nhau,
con người sẽ thấy đau khổ thiếu thốn và không bao giờ thỏa măn, nó sẽ
măi đi t́m mọi đối tượng bên ngoài nó, đi t́m mọi lạc thú ở khắp nẻo
đường trần, để khỏa lấp vào cái cảm giác bơ vơ thiếu thốn lạc lơng phi
lư ấy, nhưng không bao giờ nó nghe thỏa măn và hạnh phúc thật sự ! Tóm lại, vấn đề
không phải là diệt mất bản chất dục mà phải thăng hoa cái dục, học biết
dục ở mọi khía cạnh đẹp hơn, lớn hơn, phát triển tính dục luôn luôn, để
hợp theo quy luật thiên nhiên, đi theo sự vận chuyển không ngừng của
ṿng tiến hóa, cho đến khi nó thành vô cùng tận, đấy là về đến ngôi
Thượng Đế. Ở ngôi này, con sẽ dục đủ kiểu từ trược tới thanh, từ nặng
tới nhẹ, dục trong từng nguyên tử, dục theo kim thạch, theo thảo mộc,
dục theo thú, dục theo người, dục theo Thánh, Tiên, Phật, v.v... Thượng Đế dục không
ngừng, dục đủ kiểu, nên hưởng đủ thứ lạc thú. Những kiểu dục khác nhau,
những trạng thái rung động lạc thú khác nhau này diễn ra cùng một lúc
trong Thượng Đế để trở thành một sự ḥa điệu kỳ ảo của mọi trạng thái,
một cảm giác hạnh phúc tuyệt diệu vô biên, một thứ lạc thú mênh mông vô
cùng tận... Dục lúc ấy là chơn
lư vô cùng vô biên, là sự sống vĩnh cửu của càn khôn, là t́nh yêu, là
minh triết, là ư chí, là điều tốt lành, là cái đẹp đời đời của Đấng
Toàn Năng, Toàn Giác, Toàn Thiện, Toàn Mỹ, Toàn Chơn…" (trích đáp câu 49)
"Này các con, có
thể nói những minh triết Cha chan rưới, Cha biểu hiện qua những hành
vi, cử chỉ, lời nói nhiều khi rất trần, nhưng trong đó hàm chứa nhiều
minh triết rất cao siêu, nhiều khi cao siêu mà có lẽ những kinh sách
triết lư trần gian chưa hề nói đến." (trích Huấn Từ của
KTC Cho Một Nhóm Thiên Khai Huỳnh Đạo dịp Đệ Tam Chu Niên Ngày Quy Ẩn
(7/3/1982) tức (12/2 Âm Lịch)) "Học làm Cha th́
phải học trả nợ. Đó là cái ư của Cha muốn dạy cho chúng con đó, nhiều ư
lắm nhưng mà cái ư Cha muốn dạy hôm nay là học làm Cha th́ phải học trả
nợ, v́ sao? V́ từ khi xuống thế cho đến lúc trở về, linh hồn con thọ
hưởng biết bao nhiêu, từ vật chất cho đến tinh thần, trải qua bao tiền
kiếp cho tới kiếp này thọ một câu nói minh triết cũng là vay. Cho nên,
con đường trở về nguồn cội là con đường trả nợ, là con đường phục vụ. "
(trích Huấn Từ
của KTC Cho Một Nhóm Thiên Khai Huỳnh Đạo dịp Đệ Tam Chu Niên Ngày Quy
Ẩn (7/3/1982) tức (12/2 Âm Lịch))
Học làm Cha th́
phải học trả nợ. Đó là cái ư của Cha muốn dạy cho chúng con đó, nhiều ư
lắm nhưng mà cái ư Cha muốn dạy hôm nay là học làm Cha th́ phải học trả
nợ, v́ sao? V́ từ khi xuống thế cho đến lúc trở về, linh hồn con thọ
hưởng biết bao nhiêu, từ vật chất cho đến tinh thần, trải qua bao tiền
kiếp cho tới kiếp này thọ một câu nói minh triết cũng là vay. Cho nên,
con đường trở về nguồn cội là con đường trả nợ, là con đường phục vụ.
Con đường học làm Cha là con đường phải lo phục vụ, phải học trả nợ,
chứ đừng thấy trở về ngôi Cha để được tôn xưng mà phải thấy luôn cái
chỗ trả nợ đó con! Cha muốn dạy chúng con cái ư đó. Vậy học trả nợ bằng
cách nào? Bằng cách phục vụ quần sinh, chỉ có cách phục vụ quần sinh,
phục vụ lại mọi người th́ mới trả được cái nợ ḿnh đă vay biết bao
nhiêu kiếp. Phải phục vụ, phục vụ là trả nợ, chứ các con đừng tưởng khi
các con đang phục vụ một vài cái ǵ đó cho ai, làm được một vài cái ǵ
đó đă thấy rằng ḿnh đang làm nghĩa, ḿnh đang thi ân, làm được việc
thiện là nghĩ rằng ḿnh bố thí hoặc thi ân bố đức cho ai, không đâu
con, trả nợ đó con (cười...). Con đường đi về là con đường trả nợ. Con
đường đi về tức là con đường học làm cha, là con đường học trả nợ, học
phục vụ. Phải thấy vậy, chứ đừng nghĩ rằng tôi làm được một việc ǵ cho
tha nhân là tôi đang làm việc nghĩa, tôi đang thi ân bố đức, tôi làm
việc thiện, bố thí... Và khi con đă ư thức được việc phục vụ tha nhân
là con trả nợ th́ không xuê xoa, không tự hào, ḿnh không thấy thi ân
với ai hết mà ḿnh thấy ḿnh phải phục vụ để trả nợ cho tṛn với cái
nghĩa ḿnh đă vay mượn biết bao nhiêu kiếp cho tới ngày nay. Đấy, cái ư mà Cha
muốn dạy chúng con là làm “dâu trăm họ”, là phục vụ quần sinh, đấy là
con đường trở về. Con đường đi xuống là con đường vay mượn, con đường
trở về là con đường trả nợ, ḿnh phải lo trả nợ, chỗ trả nợ này cần
thiết phải có theo quy luật. Cho nên, những con
nào đă lập đại nguyện trong tâm rằng tôi sẽ phải trở về nguồn cội, trở
về với Cha, phản bổn hườn nguyên là cái ǵ? Là nguyện trả nợ con ơi !
Đấy là ư mà Cha muốn dạy các con hôm nay, cái ư này năy giờ chưa có con
nào nói th́ Cha nói, nói để khi phục vụ tha nhân các con phải ư thức
rằng ḿnh đang trả nợ chứ không phải ḿnh đang cứu độ, đang làm điều
đại nghĩa để thi ân bố đức cho người khác đâu con ! Nên nhớ, con có
thực thi cho tṛn đại nghĩa cũng là để thực thi cho tṛn cái lời đại
nguyện trả nợ của các con đặng về tới nơi, làm được điều đại nghĩa là
trả tṛn nợ th́ mới nhẹ mà về. Thôi th́ tạm vậy,
bữa nay cũng có cơ hội Cha với chúng con nói chuyện trao đổi, mở trí,
những ǵ Cha nhắc nhở chúng con phải có dịp sống với nó bằng thực chất.
Đấy, Cha muốn chúng con hành, hành đạo hơn là nói đạo. Phải thực hiện
ngay công việc sửa ḿnh, lập hạnh, chứ các con cứ ngồi đó biện thuyết
về Tam Công Tứ Lượng mà trong khi tŕnh độ chất lượng c̣n lơ mơ chưa
tới đâu th́ những lời biện thuyết của con không có căn bản. Thôi th́
cũng tạm vậy cho những lời nhắc nhở chúng con hôm nay. À, c̣n điều này, v́
có quá nhiều việc để nói với các con cho nên Cha cũng quên. Bây giờ Cha
nói lại để nhắc nhở các con. Trước khi Cha ban huấn từ th́ có phần phát
biểu của các tinh quân, nhân kỳ Đệ Tam Chu Niên Cha về quy ẩn. Trong
phần này, khi T. Đ. T. Q. phát biểu Cha cười, các con biết v́ sao Cha
cười không con? Cha gởi về con nụ cười minh triết
của Cha
đó con. Cha cười và hỏi con rằng, này con ơi, con nói rằng con đi đó đi
đây, đi khắp nơi, đi ta bà để lo ngươn cơ, lo đạo sự cho Thầy Mẹ, việc
đó đối với Cha cũng tốt v́ nhân khi con đi đó đi đây cũng là dịp có bài
cho con học, nhưng này, Cha hỏi con, con đi ta bà lo đạo sự cho Thầy Mẹ
chớ con có nhớ lo cái đạo sự trong con chưa con? V́ cái đạo sự trong
con cũng là cái đạo sự của Thầy Mẹ đó con, con đi ta bà lo đạo sự cho
Thầy Mẹ ở bên ngoài, mà con quên cái đạo sự của Thầy Mẹ ở bên trong
con, con quên lo chăm sóc, vun bồi, cái chất đạo trong con. Con quên
cái chất đạo đó, con quên làm cho nó phát triển, nó thăng hoa, nó sáng
lên, th́ cái việc con đi ta bà lo đạo sự bên ngoài chắc nó cũng không
đi tới đâu, đâu con, bởi v́ cái chất đạo trong con có sáng lên th́ Thầy
Mẹ mới nhờ con được, con mới lo được việc cho Thầy Mẹ. Cái chất đạo
trong con càng sáng th́ con càng làm được việc cho Thầy Mẹ và nếu không
sáng được th́ dẫu con có nghĩ con đi ta bà lo đạo sự, th́ cái việc con
lo đó cũng chỉ là đi loanh quanh không đi tới đâu! Cái đạo sự trong con
không tiến triển, th́ cái đạo sự bên ngoài con lo không tới đâu, con
cũng không làm cho nó tiến triển được đâu con! Đấy là những điều Cha
muốn nhắn nhủ con và nụ cười của Cha là nụ cười nhắc nhở cảnh giác con
đó! Và rồi T. T. cũng có phát biểu rằng các con ở đây Cha không chuyển
các con đi ta bà, không chuyển đi đó đi đây, chỉ ở đây thôi mà làm cũng
không xong, con có biết v́ sao nó không xong không con? Bởi v́ cái xác
của con nó không đi ta bà không đi đó đi đây nhưng cái tư tưởng, cái ư,
cái tâm của con nó lại đi ta bà, đi đó đi đây đó con! Con
không lo trụ nó
lại, con thiếu sự quang chiếu nội tâm, cái phần hồi quang phản chiếu
quá yếu ớt nên cái chất đạo trong con nó cũng không sáng lên được, cái
đạo sự trong con không tiến bộ được, do đó mà việc đạo sự bên ngoài của
Cha giao nó không xong đó con! Đấy, cho nên con cũng phải ghi nhớ điều
này để ráng lo trụ lại thần, siêng năng tinh tấn lo việc hồi quang phản
chiếu, quán chiếu nội tâm để cho chất đạo trong con phát triển, nó sáng
lên chừng nào th́ lo được việc cho Cha chừng nấy, càng sáng càng được
việc, chúng con có sáng th́ mới mong được việc cho Cha, th́ mới mong
việc của Cha có thành quả tốt. Đấy là điều Cha muốn nhắc nhở thêm cho
tất cả chúng con."
(trích Huấn Từ của KTC Cho Một Nhóm Thiên Khai Huỳnh Đạo dịp Đệ Tam Chu
Niên Ngày Quy Ẩn (7/3/1982) tức (12/2 Âm Lịch)) Trích từ An Việt Ṭa Cầu London Anh Quốc Việt Học
|
Cao-Đài-Religion