Trích thánh
giáo và Cao Đài Tự
Điển để tìm hiểu viêc
ăn chay những thứ nào?
TIÊN
THIÊN và
HẬU THIÊN
Thầy
giải về hai chữ: CƠ NGẪU
Thi:
ÐẠI-Thừa Chơn-Giáo chuyển
Càn-Khôn,
ÐỨC hoá
vạn-linh độ xác hồn,
CAO-thượng
tâm-truyền cơ xuất thế,
TIÊN-Thiên
phản bổn vĩnh an tồn.
Thầy mừng chư đệ-tử kim đàn nam nữ đẳng đẳng. Thầy ban ơn
lành cho các con.
Thi:
ÐẠI hóa
âm dương sản Ðạo mầu,
THỪA ân đức
cả độ năm châu,
CHƠN truyền
tâm-pháp tu đơn tánh,
GIÁO dục cơ
quan pháp nhiệm mầu.
Thầy giải về hai chữ: CƠ NGẪU.
CƠ
là
chiếc hay lẽ, còn NGẪU là
đôi hay cặp. Ðối với Vũ-Trụ
thì CƠ là Tiên-Thiên, thuộc dương, còn
NGẪU là Hậu-Thiên, thuộc âm.
Vậy
thì Thái-Cực là CƠ,
âm-dương
là NGẪU.
Còn đối với người thì phần hồn là Cơ còn
phần xác là Ngẫu, là vì phần
hồn là nhứt điểm linh-quang của ngôi
Thái-Cực,
còn phần xác lại do bởi
âm dương cấu tạo mà hóa sanh, cho nên Cơ Ngẫu
phải hợp thành mới luyện
phanh trở nên Tiên,
Thánh, Phật đặng.
Thầy giờ hôm nay, vì lòng từ-bi, thương xót
cả sanh linh nên phải hạ mình ban truyền Ðạo-đức.
Thầy lấy làm thương tiếc cho đoàn sanh chúng
đã gặp thời kỳ Ðại-Ðạo
chấn hưng phục nhứt, phổ thông chơn truyền độ rỗi
nguyên-căn
phục hồi
cựu vị; nhưng phần nhiều vì bị mang xác thịt nặng nề,
khí Hậu-Thiên đè
ép làm cho lu-lờ điểm tánh chí thiện,
chí linh, rồi chỉ
quanh-quẩn theo
trần-thế, luyến-ái dục-tình, mê say mùi đỉnh
chung lợi lộc mà xa con
đường "Trung Tâm Ðạo"
. Cứ mãi đeo mang lấy
thói thấp thường, chuộng
cái hư danh giả trá,
toan lòng độc ác, chém giết lẫn nhau vì
phân màu da, nước tóc, chỗ ở,
miếng ăn, chớ
không đem bổn phận làm người đối với nhơn
quần xã hội.
Càng ngày càng xa đường Thiên-lý, bỏ
hết sự tự-nhiên thanh-tịnh vô-vi
mà
mãi đắm say về thực tế. Ðiểm linh-hồn phải
chịu dưới quyền hành của
nhơn-dục khiến sai làm cho càng ngày càng
tối-tăm mù-mịt thì
mong chi
thoát khỏi trầm-luân nơi biển khổ được.
Vậy chư đệ-tử về phái bí-pháp tâm-truyền
Tiên-Thiên Ðại-Ðạo phải vâng Thiên-mạng
hành-chánh cho hợp lý Thiên-nhiên.
* * *
Thầy giải sơ về phần "TRỪU-TƯỢNG
VÔ-VI"
Trước khi chưa phân định Âm Dương, Càn-Khôn
Thế Giới thì trong thời kỳ
ấy, khí hồng-mông đương hỗn-độn mờ mờ, mịt-mịt, lặng-lẽ
vô-vi, thanh
trược hỗn hiệp, thì kêu là: Tiên-Thiên
hư vô chi khí.
Trong khí hư-vô ấy lại phát hiện ra một vòng
đại quang minh là
Thái-Cực, đó kêu rằng Vô-Cực một vòng
O sanh Thái-Cực (không mà có).
Rồi vòng hư vô ấy nó lại có một điểm trung
tâm O thì Thái-Cực là Cơ, mà
hễ Cơ là lẽ. Ðã lẽ thì làm sao
mà hóa sanh để tạo thành
Càn-Khôn
Thế-Giới, vạn vật muôn loài, côn-trùng
thảo-mộc, thủy tú sơn xuyên, nên
cái lý đơn nhứt ấy mới phóng ra một vầng
quang
minh phân định: Khí
khinh thanh thượng phù giả vi Thiên, khí trọng
trược ngưng giáng giả vi
Ðịa. Khí nhẹ nhàng bay bổng lên,
làm ngôi Càn
( ).
Càn là
Thiên tức là: Nhứt dương chi khí. Khí
nặng nề ngưng giáng xuống làm
Khôn
(
). Khôn là Ðịa, nhứt âm chi khí.
Cái năng lực mạnh bạo của khí âm dương vần-vần
quanh lộn, lăn tròn, đun
đẩy nhau trong khoảng không gian. Khí dương động,
âm tịnh. Âm thì
đứng một chỗ, còn dương thì bao quát
Càn-Khôn.
Ðức Thái-Cực mới vận hành khí chơn-dương hiệp
cùng khí âm (âm dương là
Cơ với Ngẫu). Khí âm dương hỗn hiệp nhau, đụng
chạm
mà hóa-hóa
sanh-sanh là do trong chỗ điều-hòa, tương-ứng tương-cảm,
huân-chưng
đầm-ấm mới tạo thành nghìn giống
muôn vẻ,
thiên hình vạn trạng. Khí âm
dương bắt đầu sanh hóa ra muôn loài vạn vật,
muôn loài vạn vật cứ hóa
sanh mãi mãi,
đời nọ sang đời
kia không bao giờ ngưng nghỉ. Ðó là một
sanh hai, hai sanh ba, ba sanh
vạn vật, nhưng vạn vật cũng phải quày
đầu về một, là
vì "Nhứt bổn tán vạn thù, vạn
thù qui nhứt bổn".
Cơ siêu phàm nhập Thánh là lẽ
tự-nhiên, pháp nhiệm, nó luống vận hành
châu lưu trong Càn-Khôn Thế Giới mà dưỡng dục
muôn loài, bảo tồn vạn
vật.
Cái lý Thái-Cực là lý đơn-nhứt, cầm
quyền sanh-hóa thống chưởng Càn-Khôn.
Âm dương là cái pháp nhiệm-mầu, sâu
kín Thiên-cơ. Có câu: "Nhứt
âm nhứt dương chi vi Ðạo".
Âm dương ấy hiệp nhứt thì phát
khởi
Càn-Khôn. Khí âm cướp một phần
chơn dương của ngôi Kiền, Kiền mới hóa ra Ly (Ly là
Thái Dương: mặt
Nhựt). Khôn đặng
chơn dương biến thành Khảm (khảm
là thái Âm: mặt
Nguyệt).
Trong âm ấy có lẫn lộn một phần chơn dương mới lững
đững thăng lên là nhờ huyền-khí. Kiền mất một
hào dương mà lẫn lộn
phần
âm vào nên bị khí âm nó
trầm xuống thành Càn lìa ngôi mà
Khôn thất
vị. Tiên-Thiên mới biến Hậu Thiên.
Hà Ðồ phải hóa Lạc Thơ,
gọi rằng "Tứ
cá âm dương cọng thành Bát-Quái".
Âm dương ấy có khi động khi tịnh, lúc giáng
hồi thăng mà dưỡng dục muôn
loài vạn vật.
Cái khí Tiên-Thiên sanh hóa là
nhờ khí hạo-nhiên nuôi nấng nó. Về phần
vô hình, lấy mắt phàm, trí tục mà so
sánh, đo lường,
dòm ngó sao cho
thấu đáo.
Tiên-Thiên Cơ-Ngẫu thuộc về thanh khí
nhẹ nhàng, như cỏ cây hoa quả.
Những loài hoa quả, thảo mộc, lấy hột mà gieo thì
mọc lên. Nó nhờ cái
khí chất Tiên-Thiên, Hậu-Thiên của nó
hấp thụ trong không
khí mà càng
ngày càng cao lớn, trổ trái đơm hoa.
Vậy cái pháp Ðạo của tâm-truyền cũng
dùng âm dương mà tạo thành
Phật-tử. Còn hoa quả, thảo mộc lại hấp thụ khí
âm dương
của Trời Ðất
mà sống mãi, nên người tu hành phải cần ăn
thảo mộc cho có khí chất
nhẹ-nhàng, chớ nếu ăn mặn, bị cơ-ngẫu Hậu-Thiên
(đực
cái lấy nhau) nên
do ở khí chất nặng nề, trọng trược hóa sanh ra thì
người tu-hành dùng
nó ắt luyện Ðạo bị âm-khí Hậu-Thiên
mà chơn-thần mờ-ám, không xuất ra
khỏi thân, các đệ-tử khá biết à!
Thi:
Tiên-Thiên Cơ-Ngẫu pháp
tâm-truyền,
Chỉ giáo diệu-huyền hóa Thánh, Tiên,
Sanh sản Thánh, phàm đồng nhứt lý,
Luyện tu LY đủ phản ngôi KIỀN.
Thầy ban ơn các con. Thầy thăng.
_____________________________________________________________________________________________________________________
GIẢI THÍCH theo
Cao Đài Tự Điển của Hiền
Tài Nguyễn Văn Hồng bút hiệu ÐỨC NGUYÊN,
Úc Châu.
Tiên
Thiên - Hậu
Thiên:
Tiên:
trước, đời trước, tổ tiên, người đã chết. Hậu:
sau. Thiên: Trời.
Tiên
Thiên là thời kỳ trước khi tạo dựng Trời Đất.
Hậu
Thiên là thời kỳ sau khi tạo dựng Trời Đất.
Theo
Vũ trụ quan của Đạo Cao Đài, thuở chưa có Trời Đất, tức
là chưa có
CKVT, trong khoảng
không gian bao la có một chất
khí Hồng Mông Hỗn Độn,
gọi là Hư Vô chi Khí, Nho giáo gọi là
Vô Cực, Lão giáo gọi là Đạo, khí
ấy mịt mịt mù mù, thanh trược lộn lạo.
Lần
lần khí ấy ngưng tụ lại, rồi nổ ra một tiếng thật lớn, tạo ra
một khối
Đại Linh Quang chiếu diệu
khắp không gian. Nho giáo gọi
khối ấy là Thái
Cực, khối ấy chính là Đại Hồn của Vũ Trụ, nên cũng
gọi là Thái Cực
Thánh Hoàng hay Ngọc Hoàng Thượng Đế.
Khối
ấy
trọn lành trọn tốt, toàn tri toàn năng,
thiên biến vạn hóa, là nguyên lý đầu
tiên duy nhứt,
tuyệt đối.
Đấng
Thái Cực Thánh Hoàng vận dụng Thái Cực để
phân ra thành hai khí gọi là
Lưỡng Nghi:
Nghi Dương và Nghi Âm, cũng gọi là:
Dương quang và Âm quang.
Hai
khí Âm Dương ấy xoay chuyển không ngừng, càng
lúc càng nhanh, gây ra
tiếng nổ dữ dội,
để Âm Dương kết hợp, tạo thành vật chất,
bắn phá ra
chung quanh các khối vật chất lớn làm thành
các quả tinh cầu và trái
đất. Lúc ấy mới bắt đầu có Càn Khôn Vũ Trụ
với hình thể hữu vi vật
chất,
và sau đó lần lần xuất hiện các loài
sinh vật trên các quả địa
cầu.
VÔ CỰC |
Thái Cực |
Lưỡng Nghi |
trục thời gian |
Hồng Mông -Hỗn Độn
Hư Vô chi Khí |
│ |
Tiên Thiên |
│ |
Hậu Thiên |
|
Vô thỉ |
|
Hữu thỉ |
|
●
Thời kỳ từ Vô Cực qua Thái Cực, đến khi có Lưỡng
Nghi Âm Dương, tức là
thời kỳ trước khi có Trời Đất,
gọi là Tiên
Thiên. Thời kỳ nầy còn ở
trạng thái vô vi vô hình.
Khí
Hư Vô nầy không có nguồn gốc, nên thời kỳ nầy
cũng được gọi là thời Vô thỉ (Thỉ hay Thủy là bắt
đầu).
●
Thời kỳ từ khi có Lưỡng Nghi Âm Dương, tức là
có phân định Trời Đất,
tạo hóa các tinh cầu, các trái đất,
rồi
hóa sanh vạn vật, được gọi là
thời Hậu Thiên, thuộc về hữu hình sắc tướng.
Vạn
vật đều có nguồn gốc là Lưỡng Nghi Âm Dương,
nên thời kỳ Hậu Thiên còn
được gọi là thời Hữu thỉ,
đối ngược với thời Vô thỉ thuộc
Tiên Thiên.
___________________________________________________________________________________________
Giải
thích
thêm:
Không phải ăn trái
cây mới hái là
Tiên Thiên, nấu chín là Hậu Thiên. Nấu
chung với thịt là Hậu Thiên thì đúng hơn.
TIÊN THIÊN: Những
nguyên tử khi tạo lập Vũ Trụ đầu tiên : Nhựt, Nguyệt, Tinh.
Thảo mộc là Tiên Thiên vì do nguyên tử
Tiên Thiên
tạo thành, chưa có
cá tánh riêng, cảm giác riêng. Hậu
Thiên như cây ăn thịt người, ăn thịt sinh vật bò
vào bông thì bông cử động phun
thuốc mê
rồi hút thịt con vật. Rau cải, lá cây non ăn được,
cũ, trái, hột, ngũ cốc... do Tiên Thiên Khi tạo ra
mà thảo mộc chưa có linh hồn
và giác hồn.
Chỉ có cái Vía cảm nhận được tần số của
loài người: Thí dụ săn sóc hoa hồng thì
nó tươi đẹp honn khi chửi cây hồng bên
cạnh sẽ ủ rũ
xấu đi. Ăn rau cải, trái cây, ngũ cốc... là thọ
khí Tiên Thiên, thanh nhẹ, trong sạch. Khi ngắt cọng
rau thì cọng rau sanh
thêm nhánh um tùm chớ
không chết. Người hái rau ăn không mang tội
sát sanh thảo mộc.
HẬU THIÊN: Những sinh vật
bò, bay, máy,
cựa có giác hồn hay cảm giác đau đớn khi
đánh đập hay cắt cổ nó ăn thịt. Đức Thượng Đế
(hay
Chúa) ngự trong vạn vật... kể cả cục đá và cục
đá đang sống vì các nguyên tử có
các Proton va Electron chay quanh nguyên tử.
Nếu bỏ
đá vôi vào acide thì nó chết
vì Calcium biến thành Nitrat hay carbonat. Chúa Tể
Càn Khôn ngự đâu mà loài người giết
con vật
tức là giết Chúa vậy! Người thợ săn bắn con cọp,
nhưng dạn lép thì nó chụp thợ săn ăn thịt. Thật
công bằng. ập con rắn mà không
mang giàu cao
cổ, nó mổ vào chân tiêm nọc đọc để trả
thù và người đập rắn phải chết. Nhưng con heo, con
bò, con dê, con gà...đâu
có
móng vuốt để bảo vệ sự sống của nó ( bản năng tự vệ =
instinct de conservation) nên lúc bị đâm họng hay
đập búa vào đầu bò thì
con bò rống
lên tiết độc chất để trả thù khi đồ tể hay ai nă thịt
nó, sẽ bị bệnh UNG THƯ vì tế bào của con vật tạo
ra tế bào ung thư,
còn thêm điện magnetique do
tánh tình con vật t1ưc cái Vía nó
tạo ra trong hệ thống dây thnầ kinh la sợ, t1ưc giận, hận, heo
nọc, hải
cẩu hay dê đực thì có hormone dâm
dục làm cho ngưiờ ăn ham sắc dục sẽ ch1êt lần vì
hao tinh và ngưiờ dâm dục viớ vợ không mục
đích
kiếm con nối dõi đ ểcho Tinh Trùng chết
ngoài âm đạo của vợ hay trong bao Condom. Số tinh
trùng nầy tính mỗi lần là hằng trăm,
tính
theo thánh và năm, mười năm... là hhàng
triệu sinh linh muốn đầu thai mà không đươc theo
ý muốn. Nếu có mục đích sanh con
(Thiên
Ý) thì những tinh trùng hay con người còn
trong tế bào sống sẽ lên Nghiệt Cảnh Đài lúc
cha nó chết để kiện là giết nó. Phiên
Tòa
trên Thiên Đình phạt tội phải xnống Địa
Ngục, người cha tương lai của hằng triệu người đnứg hầu Tòa
cãi lại, nói: "Tôi đâu có giết
ngơời
hay giết con!" Hai vị Nam Tào và Bắc Đẩu cho cảnh
sát quay phim ở dưới trần (giống như cảnh sát núp
dọc đường bắn tốc độ
xe chạy nhanh vậy) cho bị can xem. Tới chừng thấy
hắn đang giao cấu trên giường không biết bao nhiêu
lần và tinh trùng bị chết không
biết bao
nhiêu (như đám người kiện ngồi đầy Tòa Án.
Bấy giờ tội phạm nhơn danh là cha của đám người kiện mới
nhận tội. Xin quí
vị xem Thánh Ngnô Hiệp Tuyển
Quyển II, Phần Ngũ giơi cấm, riêng về Tội Dâm Dục
có thêm tội sát sanh mà các Tôn
giáo xưa chưa
giải thích rõ như thánh
giáo của Đức Thượng Đế dạy trong Đạo Cao Đài.
1. Bất Sát sanh, |
|
tức là Nhân. |
2. Bất Du đạo, |
|
tức là Nghĩa. |
3. Bất Tà dâm, |
|
tức là Lễ. |
4. Bất Tửu nhục, |
|
tức là Trí. |
5. Bất Vọng ngữ, |
|
tức là Tín. |
Đối với
Phật giáo, đây là năm điều răn cấm mà người
cư sĩ tu tại gia phải gìn giữ.
Trong
Tứ thập nhị chương kinh có nói rằng: Đem đồ ăn dâng
cho một ngàn người
hiền, cái phước không bằng đem đồ ăn dâng cho một
người trì Ngũ giới.
Do
đó, Ngũ giới cấm rất là quan trọng. Người không giữ
được Ngũ giới cấm thì không thể gọi là người tu
hành.
"Mà
tại sao Thầy lại buộc các con luyện đạo đều phải giữ tròn
Ngũ giới cấm?
Tại phép luyện đơn không phải dễ. Nếu các con phạm
qui điều, không giữ
giới thì không bao giờ các con tu đắc quả đặng.
Sự
ăn chay là bổ cho Tiên Thiên, còn ăn mặn lại
bổ cho Hậu Thiên. Các con
nếu ăn mặn mà luyện đạo thì chơn thần bị khí Hậu
Thiên
làm cho nhơ bẩn
nặng nề, khó thể xuất ra cho khỏi vùng trung giới được.
Còn
sự dâm dục là một điều quan hệ nhứt cho người tu. Thầy
đã nói một nhểu
tinh dịch của các con tức là một khối tinh thần,
nên nếu
các con để nó
chảy lọt ra ngoài chừng trong một nhểu thì cũng đủ cho
các con phải hư
hại đến hình hài thể phách rồi. Huống chi mấy
nhểu
tinh rớt lọt ra đó
là mấy điểm Tiểu linh quang. Sau, các con chết,
chúng nó sẽ kéo đến
Nghiệt Đài mà bắt thường Thiên mạng.
Cười . . .
Các con phải biết Thiên mạng chớ không phải
là Nhơn mạng đâu nghe!" (ĐTCG) |