BỨC THƯ HẢI NGOẠI

 

    *****

 

                (Lược  thuật hành tŕnh tầm chân lư – sau năm 1975.

                 Và những điều kiến giải – (thấy mà hiểu).

                 Cùng với sự cố “vua xuất trần”:

- “Phá điền thiên tử xuất

                                 “Bất chiến tự nhiên thành.

                         (giải nghiệp đời, vượt ra ngoài trần  thế – năm Đinh sửu - 1997).

               

                

 

                                           ------oOo------

 

B́nh Dương, ngày 30 tháng 7 Canh Th́n - 2000

 

Kính: CHỊ THỦY.    teresadamthuy@yahoo.com  

 

  Ngày chị về Việt Nam vào năm Đinh Sửu – 1997,  đến nay thắm thoát đă ba năm rồi (1997 – 2000).  Đất trời vẫn điềm nhiên luân chuyển, do em thường quên thời gian và ngoại cảnh, nên khi hồi tưởng lại th́ thấy ngày tháng qua rất nhanh.

   Từ đó đến nay em không có dịp biên thư cho chị. Thật t́nh th́ em không dám viết th́ đúng hơn. V́ phần nghiệp xấu vẫn c̣n tác động, khảo đảo. Chưa biết sự việc kết thúc ra sao, vận mệnh chuyển biến thế nào, thân phận ḿnh sẽ về đâu. Cho nên rồi cũng không biết ǵ để nói với chị.

  Sau khi chị về Mỹ ít tháng, th́ một lần nữa em phải rời chỗ tạm trú trên đất B́nh Dương, phiêu dạt đến Đồng Nai.

    Ở đó phần vật chất th́ chưa đến nổi cơ cùng, nhờ có người chị phụ giúp nuôi mẹ già, số tiền của chị cho vẫn c̣n và anh Thương cũng qua lại thường xuyên. Nên khách quan th́ thấy không có ǵ quan trọng, bi đát lắm.

  Nhưng thực tế th́ hết sức phủ phàng, nhiều t́nh huống diễn biến éo le, dị thường, khó hiểu. Mọi phương kế mưu sinh đều bị bế tắt. Nhà đất, tài sản bị tiêu tán chớp nhoáng, nợ nần tứ giăng. Phải rời bỏ chỗ ở ra đi đột ngột, đến nơi xa lạ, chỗ tạm trú hết sức tồi tệ. Gián đoạn liên lạc với bà con , bạn bè. Bà mẹ th́ bệnh càng nặng thêm. Cha già phải sơ tán hướng khác, than khóc thảm năo.

   Nhưng về mặt tinh thần và đạo lư mới nguy kịch, tai hại hơn nhiều. Không phải nó làm tổn thương bản thân ḿnh, nhưng  đă gây chấn động, tác hại ảnh hưởng đến nhiều người khác.

  Các bạn đạo th́ gièm pha, miệt thị… xa lánh hết.  Bà con, bạn bè th́ chán ngán, ghê sợ. Ngưỡi có thành kiến th́ đàm tiếu, châm biếm đủ điều: “tại làm  chảnh” –  “tâm không chơn chánh nên bị trời hại” –  “tu hành mà như vậy tư vận chết cho rồi” – “theo tà đạo đó thấy chưa, hết thuốc chữa rồi”…

   Thật t́nh là đă làm tổn thương danh nghĩa đạo pháp, tạo điều kiện cho thế nhân nhạo báng, thoá mạ chân lư, xúc phạm uy danh các đấng bề trên … tê tái biết dường nào.

   Tuy nhiên qua suốt thời gian bị khảo đảo mănh liệt – nhiều sự  cố quái dị, tai ương oan trái, áp bức … dồn dập. Tâm hồn em vẫn b́nh thản, ổn định. Bản thể không bị tác hại, tổn thương. Thần sắc chẳng hề bi lụy. Đức tin vững chắc tuyệt đối, tâm mật niệm hướng về siêu nhiên dũng mănh, bất ly.

   Ngay trong cơn sóng gió tệ hại nhất, bất chợt em đă gặp lại anh Thương. Thật là hi hữu, t́nh cờ anh đi bộ ngang qua trước nhà – ngay lúc em ngồi trước hiên, ưu tư  nh́n ra lộ. Nhận ra ngay sau hơn 20 năm xa cách , mà ngày chia tay không kịp nói lời từ giă -(30.04). Nhưng khi anh đi qua khỏi nhà khoảng 50 mét, em mới kịp lấy xe đạp chạy theo gọi lại (Anh thương là em ruột của chị Thuỷ)

  Lúc đó em có tŕnh bày sơ lược về sự cố, tai vạ hiện thời của ḿnh.

  Đồng thời cũng thố lộ với anh Thương: - “ḿnh rất b́nh tĩnh, ổn định, đây là điềm tốt, măn nghiệp trần rồi. Vận mệnh đang chuyển qua khúc quanh mới”.

   Biết được ḿnh đang tu thiền theo pháp lư vô vi, hướng về siêu nhiên, anh Thương rất mừng nối lại t́nh cảm thân mật ngay.

   Thật t́nh ngay trong cơn tai biến  (năm Đinh Sửu - 1997), ḿnh vừa thoáng phát hiện vài chi tiết về thiên cơ trong sách vở đă ứng hiện, có liên quan đến vận mệnh của ḿnh. Trước đây đă biết khái niệm phần nào,  nhưng cũng lăng quên và cố ư thả lỏng – trong đó có một chi tiết là các tên địa phương đang ở, bỗng nhiên thay đổi (từ : ấp Đông Nh́, xă Tân Thới, Thuận An, Sông Bé –  đổi lại: ấp B́nh Đức, B́nh Hoà, Thuận An, B́nh Dương) –  Sau 22 năm B́nh Dương ,Thủ Dầu Một mới trở lại.

 

    -  “Xưa bất thủ nay lại đầu phiên

        “B́nh thời mới có phật Tiên ra đời …

                                *

   -  “B́nh thời chẳng biết phật rày ở đâu

   -  “Có biển trước lặng lẽ biển sau…

                     (trích Kim cổ Kỳ Quan- trang 18, 22)

 

    Hơn nữa chơn tâm tự xét, thực tại ḿnh không làm điều ǵ vi phạm luật trời, trái với nhân đạo. Ngược lại đă tận nhân lực, hiến dâng hết tâm sức của một phế nhân, với nửa phần thân thể c̣n lại – (phân nửa đă đánh đổi, trả giá trên đường về bến giác rồi). Dốc ḷng phục vụ cho gia đ́nh, cho tha nhân… hết khả năng, bất vụ lợi, vô điều kiện. Rồi biến cố sau cùng, cũng do các thành viên trong gia đ́nh gây áp lực, bắt phải lo phương kế kinh doanh để hưởng lợi. Sau khi khuyên giải, ngăn cản không được, bất khả kháng ḿnh phải tùng theo định mạng vậy thôi.

   Và điều tâm đắc hơn hết, là ḿnh đă tự kỷ ám thị, tư duy, khẳng định đanh thép rồi. Luôn đề cao, quán tưởng, noi gương các bậc chơn nhơn tiền bối – trên  đường đạo mà:

 

“ Đời không giông tố tâm không sáng

“ Đạo chẳng phong ba đạo bất thành.

                        *

“Rau không cắt không bao giờ đâm tược

“Cây không đốn đâu có cột cất nhà

“ Đá không chặt th́ làm sao thấy ngọc

“ Vàng không trui sao thấy được sắc hoa.

                        *

“ Nếu không thấy buổi đông tàn

“ Th́ đâu có cành huy hoàng mùa xuân.

                        *

“ Hăy đón nhận những ngày vui tươi, hạnh phúc như một phần thưởng và ân huệ của Thượng Đế.

   Cùng đón nhận những khổ đau như một phương thuốc mầu nhiệm, để chữa lành bệnh tật tội, lỗi của ḿnh”.

 (Riêng câu nầy (của ông BaBu - Ấn Độ) –  lúc đọc “Hành Tŕnh Về Phương Đông” ḿnh đă nhặt  ra viết chữ lớn và lồng dưới mặt kính ghế salon, trước thời điểm tai biến chừng một tháng – đó là bề trên đă tác động báo nguy… mà ḿnh không biết)

                                                 

 Và,

 “Mọi nghịch cảnh thử thách, dẫu gian truân, nguy hiểm khó khăn ghê gớm đến đâu. Cũng không đáng sợ bằng nổi yếu hèn, sự sợ hải của linh hồn con.

  Khi con gục ngă trước một thử thách, ấy không phải v́ sự thử thách, mà ǵ sự yếu đuối của linh hồn con đó…”.

                                            (Đức kim Thân Cha)

 

                                                       *         *

    *

  Kể từ biến cố 1975 – vừa tṛn 21 tuổi, đang là sinh viên sĩ quan - Học Viện CSQG Thủ Đức. Cựu học viên nông lâm súc - B́nh Dương.

                       *

Biển khơi giấc bướm đẹp mộng ḷng

Hốt nhiên một trận cuồng phong thổi

Tỉnh giấc mơ màng cỏi quạnh mông

Sóng dồi dập đưa thuyền về bến giác

Gió thét gào lay tỉnh chủ nhân ông.

                          *

   Ngay trong cơn sóng gió, chơi vơi, chới với giữa đêm đen dày đặc. Chủ nhân ông choàng tỉnh giấc mộng trần, quay quắc con thuyền 180 độ. Khẩn trương quưnh quáng t́m phương bơi về bến giác, đơn thân độc mă giữa hổn loạn đảo điên, ám  khí mịt mù.

  Trước biến cố đổi thay quá lớn của cuộc đời, là một cú sốc mạnh của tâm hồn – bị hụt hẫng… ḿnh như kẻ thất thần, không màng đến việc làm ăn, tương lai sự nghiệp ǵ nữa. Quyết chí t́m về siêu nhiên, truy t́m đạo pháp để tỏ ngộ chân lư. Khảo xét thiên cơ để biết sự chuyển biến của của thời cuộc. V́ theo kinh sách rao giảng, ḿnh biết đây là một khúc ngoặc của lịch sử rất cam go, dẫn đến cơ tận diệt, mở hội Long-Hoa, lập đời Thượng ngươn … chứ chưa phải là “Độc lập - tự do - hạnh phúc”thật sự.

  (Ḿnh chào đời tại thị xă Long An, lớn lên tại Tuyên nhơn- kiến Tường  (nay thuộc Thạnh Hoá- Long An) – quê ngoại. Ở gần cái nôi của các giáo phái miền Tây. Được 5 tuổi về quê nội ở Thanh Tuyền, B́nh Dương . Đến 10 tuổi đi tỵ nạn chiến tranh tại thị xă Thủ Dầu Một cho đến năm 1975.

  Nhưng nhờ có ông ngoại qua lại thường xuyên, ông sưu tầm rất nhiều kinh sách từ miền Tây – rao giảng về đại cuộc hội Long Hoa, lập đời Thượng Ngươn Thánh Đức …  để phổ biến cho con cháu, nên từ thuở nhỏ ḿnh đă lănh hội, am tường sự kiện nầy).

  Buông bỏ việc mua bán, nhà cửa ở mặt tiền đường, mặt tiền chợ (nhà đối diện ngay nhà Thờ, phường Phú Hoà, thị xă Thủ Dầu Một).

    Là dân tị nạn chiến tranh, nhưng không có ư định hồi hương. Dù ở quê nội và quê ngoại đều có ruộng đất rất nhiều. Điều lo ngại là về vùng quê xa xôi, sẽ không t́m được kinh sách và các vị cao nhân để học hỏi, hơn nữa thời cuộc chưa biết sẽ ra sao?.

    Bởi ḿnh khát vọng t́m lại cái tinh tuư của chơn đạo, chứ không phải những giáo điều mà các tôn giáo rao giảng thường ngày. V́ đă biết khái niệm, là thời mạt pháp nên nguồn triết lư các tôn giáo đă bị mai một, thất chơn truyền, bế tắt hết rồi….

  Rồi dịp may đưa đến, có  bà cô cũng là dân tỵ nạn đang lo hồi hương, kêu giao lại cho một lô đất g̣, địa danh gọi là “G̣ Chai”- trong vùng rừng C̣ Mi – thuộc ấp Đông Nh́, xă Tân Thới, Lái Thiêu , B́nh Dương.

    Ḿnh lặn lội đến xem, đó là một vùng đất g̣ rất hoang vắng, không một bóng nhà, có ḍng suối và đồng ruộng bao bọc chung quanh rất rộng, như một hoang đảo, hoàn toàn cách ly với thôn xóm bên ngoài. Không gian quang đăng, cảnh vật thật vắng vẻ, yên tĩnh. Nên nó có một sức hút lạ thường, khiến cho ḿnh thích ư ngay và quyết chọn nơi nầy để ẩn dật, tu thân…. 

    Nhưng có một yếu tố bất lợi là g̣ đất đó quá xấu, nên mới gọi là “g̣ chai” mà lúc đó ḿnh không quan tâm.

   Trở về nhà thuyết phục bà thân mẫu để sang lại lô đất nói trên. Nhưng đúng lúc đó th́ ḿnh nhận được giấy gọi đi học tập cải tạo, trong thời gian học tập không biết việc nhà diễn tiến ra sao.

                                                            *

  Lúc chuẩn bị đi học cải tạo, có ai đó tới nhà ḿnh chơi bi-da, bỏ quên trên bàn  quyển “Tự luyện bát đoạn cẩm” ( Tám bài tập thể dục của Tiên gia). Ḿnh thấy thích nên học thuộc luôn. Vào trại cải tạo sáng nào cũng dậy tập đều đặn, tuyệt nhiên không hề bệnh đau ǵ cả, trong khi cả pḥng ḿnh 40 người không ai khỏi bệnh.

   Trong trại cải tạo ḿnh có ư muốn học chữ nho. V́ muốn theo triết lư đông phương, tham khảo kinh sách của  tôn giáo th́ phải cần có căn bản chữ nho. Ḿnh tỏ ư đó với anh Tân – cán bộ thông tin đang nằm chung “long sàng” với ḿnh –  (của Địa Mẫu cấp). Anh Tân hỏi :

     -    Mầy học nông lâm súc biết Vương Thế Đức hôn?.

-         Biết, có học thầy Đức nữa.

-         Đức hồi nhỏ học chung với tao, sau đó nó lên NLS Bảo Lộc.

Đức cũng là dân “Triết” đó. Mầy thấy nó  mass dữ hôn?.

-         À! … hèn ǵ mà thấy ổng có phong cách khác thường.

-         Khác sao?

-         Lăng mạn… phớt đời – buổi học đầu tiên bước vô lớp ổng móc gói Bastos lux và cái zippo thảy lên bàn - “đứa nào hút thuốc lên lấy hút bây” – trong khi nhà trướng cấm hút thuốc.

  Rồi thật là hy hữu!  anh Tân nói: - “Hồi đó thằng Đức theo Triết, c̣n tao theo Hán văn hai năm ở Văn Khoa, sau đó chuyển ban. Bây giờ tao c̣n nhớ tới đâu chỉ mầy tới đó”.

  Sau đó ḿnh gởi thơ về nhà không xin tiền bạc, đồ ăn ǵ cả, chỉ nhờ gởi vào quyển “Từ điển Hán Việt”- của Nguyễn Văn Khôn

(Tự điển đó ḿnh mua từ năm học lớp 10. Lúc đó đang học Anh Văn, nhưng sao không ham thích tiếng Anh, nên học rất dở.

 Lúc học ở Học Viện Cảnh Sát ḿnh cũng mang quyển tự điển đó theo. Sáng 30 tháng 04, sau trận đánh sinh tử với đội xe tăng. Khi được lệnh đầu hàng của Dương Văn Minh, từ chiến hào mọi người chạy thẳng ra lộ thoát thân. Riêng ḿnh sao cảm thấy tiếc của quá, nên quay ngược vào doanh trại, trong khói đạn nghi ngút, ngỗn ngang. Ngay cửa sổ pḥng của ḿnh cũng lảnh một quả đại bác. Mở tủ ra thấy chẳng có thứ ǵ quư cả, chỉ có quyển Từ Điển Hán Việt. Ḿnh chộp lấy bỏ vào cái áo gối rồi chạy ra sau cùng…)

     Từ đó tiến hành học chữ nho với anh Tân. Đến giờ học chánh trị ḿnh tranh thủ phát biểu trước, sau đó là cắm cúi học chữ nho nhưng cán bộ không biết.

   Anh Tân c̣n nhớ chữ nho rất ít, th́ một điều hy hữu nữa – có cái ông ốm nhem mà diện mạo rất trí thức, qua pḥng ḿnh chơi. Rồi  thầy giáo Trân (Tân Ba) ở chung pḥng ḿnh giới thiệu -  “Nó là anh em cột chèo với tôi, giáo sư Hán Văn dạy Trịnh Hoài Đức đó, ông già là Đông y sĩ nên nó nối nghiệp”. Mừng quá, sau đó ḿnh  gọi ông bằng thầy, thỉnh thoảng ổng qua pḥng ḿnh chơi chỉ dạy giúp.

  Học chữ nho cũng  mới sơ lược qua phần căn bản. Nhờ thuộc thành phần sinh viên sĩ quan, nên học tập hơn 3 tháng được cho về.

                                                    *                                                      

Trở về nhà cũ, th́ được biết thân mẫu đă chuyển xuống G̣ Chai ở Lái Thiêu rồi. C̣n thân phụ th́ về quê ở Thanh Tuyền, Dầu Tiếng. Chị , em th́ ly tán mỗi người một nơi.

   Bên ngoài xă hội mọi sinh hoạt, nhân tâm, cảnh vật… đều đảo lộn. Bà con bạn bè không c̣n ai.

   Ngơ ngác, tư lương, thất thần …  ḿnh như Từ Thức trở lại trần gian.

  Trước ngả rẽ bi đát của cuộc đời., tâm hồn xao xuyến, hoang mang tột cùng. Nh́n lại nhà cửa, những đồ vật kỷ niệm, cấp bằng, h́nh ảnh… chút nữa phải từ bỏ tất cả mà ḷng se sắt.

  Dứt khoát giă từ quá khứ, đoạn tuyệt dĩ dăng, không để kỉ niệm ám ảnh, vấn vương.  Đem album ảnh gởi lửa hồng trả về cát bụi. Nh́n h́nh ảnh ḿnh quằn quại trên lửa đỏ mà nóng buốt, choáng váng, chân muốn khuỵu xuống – một  phần đời tôi đă chết!.

   Dồn tủ sách vô bao đem cho nhà chùa gói thuốc nam. Nh́n những quyển sách  thân thương  đă sưu tập … ứa lệ, nhói tim. Chỉ chọn lại vài quyển mà linh tính mách bảo phải giữ lại – là bộ Từ Điển Hán Việt và quyển Kim Cổ Kỳ Quan của Phật Thầy Tây An. Dù lúc đó chưa biết ǵ trong đó cả.

   Dàn Akai (máy ghi âm), đống băng cối và đồ đạc đem mại giá bèo. Quần áo “moden” vứt ra cho đứa em, chỉ c̣n lại vài bộ đồ lao động…

   C̣n căn nhà sau đó chỉ bán được phần tôn với gỗ.

    Mặt mày phờ phạc, cỏi ḷng tái tê. Ra đi âm thầm, bạn bè, người quen không c̣n ai để từ giă. Lúc đó mạnh ai nấy bay nhảy, mánh mung, bương bă  … t́m miếng ăn – chẳng ai quan tâm tới người khác.

                                                    *

  Xuống G̣ Chai, Lái Thiêu, bà thân mẫu đă cất tạm một căn nhà nhỏ.

  Ban ngày th́ lao động rất mệt, do chưa quen.  Ḍng đời rẽ ngoặc đột ngột –ly biệt bạn bè, thân thế hèn hạ, tương lai đen tối… thất chí. Lúc cuốc đất, những h́nh ảnh, kỷ niệm ngày trước cứ hiện về dồn dập như  sóng lượn trào dâng … thân tâm lảo đảo.

  Cuộc đời là màn ảnh xinê, ḿnh là một nhân vật bất hạnh, bi đát …

   Ban đêm tranh thủ đọc qua mấy quyển kinh sách mới mượn được, rồi trong giấc ngủ lại bị những cơn mộng mị hoành hành …

   Thỉnh thoảng có mấy người lao động gần đó thấy ḿnh sa cơ – thương hại nên gạ giúp làm mai cho mấy cô thôn nữ. Nhưng trước đây ḿnh có bạn gái sinh viên rất nhiều, cô bạn thân nhất  – là hoa khôi của lớp, của trường luôn.

  (Nay là mệnh phụ, vẫn kiều diễm hằng vương nét. Mà t́nh bạn trong nhóm chúng tôi vẫn  thân thiết, xanh biếc tuổi học tṛ – hôm thân mẫu tôi mất, cô đang ở nơi góc biển, mà xem phong bao thấy cũng có điện chuyển tiền về.

  C̣n bạn đạo th́ không có được một người –  sau khi ḿnh bị tai nạn).

   Lúc học ở Thủ Đức có quen với nhóm người đẹp cave nữa… mà ḿnh không quan tâm – bây giờ tinh thần đâu mà nh́n…

    Lúc nầy đă bắt đầu hành đạo cơ bản, theo tôn chỉ của cậu hai đạo Dừa Nguyễn Thành Nam: thể hiện hoà đồng tôn giáo, ăn chay trường đạm bạc, thực hành khổ hạnh, lam lủ, đọc kinh cầu nguyện… pháp môn đó rất hữu ích, cấp thiết trong giai đoạn nầy.

  C̣n vấn đề chỗ ở, th́ đinh ninh rằng hết chiến tranh rồi. Hơn nữa đây là chế độ “Dân chủ cộng hoà”, chắc chắn sẽ được tự do hơn chế độ “Cộng Hoà” thời chiến tranh. Mà ḿnh  từ bỏ phố thị, đi lao động sản xuất – rất  phù hợp với chủ trương, chính sách hiện thời.  không  có ư vượt biên, không tham gia tổ chức chính trị, không theo các đạo giáo  bậy bạ, không mánh mung phi pháp. Nguồn gốc đất th́ hợp lệ rơ ràng, không ai tranh chấp … th́ chắc sẽ được khuyến khích giúp đỡ thêm thôi.

   Nhưng khoảng một năm sau, chánh quyền địa phương t́m vào, nhiều lần gây khó khăn, không cho cư trú ở đó, đ̣i tịch thu hoa màu, thu hồi đất và trục xuất ra đi. Nhưng bây giờ tiền bạc không c̣n, giấy tờ không có, biết đi đâu, cho nên ở tạm lại đó. Có những cán bộ c̣n cảm động, lên tiếng “người ta ở chỗ hẻo lánh tận cùng, lao động cần cù như vầy là người có thiện chí phục thiện lắm rồi, mà c̣n đuổi đi đâu nữa,  cứ ở lại đó đi”. Thế nhưng phía chánh quyền địa phương vẫn không giải quyết, ra kỳ hạn thu hoạch hoa màu xong phải ra đi.

  Sau đó ḿnh phải tốc dỡ căn nhà nhỏ bán ve chai, rồi che lại cái cḥi nhỏ rất tồi tệ, ngủ dưới đất – để “hoản binh”. Lúc nầy tạm ngưng canh tác. Luôn cầu nguyện bề trên giúp đỡ, để biết đường đi nước bước cho những ngày sắp tới.

    Hết kỳ hạn rồi,, nhưng biết đi đâu? Phải ở liều lại đó.

    Từ đó ḿnh tiếp tục bị gây khó khăn đủ thứ, từ: hộ khẩu, nhà

đất lư lịch,tôn giáo, chánh trị … thứ nào cũng bị hỏi thăm, rắc rối liên tục. Bị

cấm vận kinh tế, không mua được nhu yếu phẩm, thuốc men, vật tư nông

nghiệp –(phân bón, thuốc trừ sâu… lúc đó là loại hàng quốc cấm. T́m mua

lậu rất khó, giá đắc, nếu bắt được th́ bị tịch thu). Bị cô lập như Lỗ B́nh Sơn (Robinson) trên hoang đảo.

  Phần do chỗ đất quá xấu, trồng trọt khó khăn, phần c̣n nhỏ quá chưa có kinh nghiệm thực tế, lại không có thuốc bảo vệ thực vật, phân bón ǵ cả. Nên kiến thức học trường nông nghiệp có áp dụng được ǵ đâu!. Những năm đó thời tiết bất hoà, bị thiên tai, sâu rầy, dịch bệnh hoành hành dữ dội, đặc biệt nhiều loại sâu rầy như có lực vô h́nh điều động nó tấn công ḿnh liên tục, hơn những người chung quanh. Rồi hoa màu th́ bán rẻ như bèo, do khủng hoảng thị trường hoặc gặp toàn người xấu, mua bán lừa đảo, ép giá.

   Cho nên mặc dù lao động cật lực, hơn những nông dân thủ cựu. Nhưng thường bị bà thân mẫu buồn trách, do làm không ra tiền.

    Lúc bán có tiền chút ít th́ bà thân mẫu lại trở bệnh phải  chạy chữa thuốc men, hoặc sử dụng vào việc “công quả - bố thí” hết sạch – lúc đó ḿnh thây là điều tốt, lập hạnh từ bi, vun bồi công đức, nên cũng mừng. Nhưng sau nầy mới vỡ lẽ, đó là do ma quỷ tác động để đánh kiệt quệ kinh tế, hạ gục ḿnh –chứ bà thân mẫu chẳng có một chút t́nh thương tha nhân.

   Phần phải nuôi hai đứa cháu nhỏ ở chung, rồi c̣n phải trợ cấp nuôi ông ngoại ở miền Tây nữa. Thỉnh thoảng phải giúp đỡ  cho gia đ́nh đứa em ở trên quê, do trên đó không chịu lao động…nên vất vả cùng cực.

                                                 *

  Tuy nhiên những trở lực nói trên không gây tác hại nhiều, ḿnh vẫn thả lỏng.

  Mà cơn khủng hoảng tâm linh mới là trầm trọng – niềm   khát vọng  chân lư. Nỗi tư lương, u uất về lănh vực tâm linh, siêu h́nh huyền bí…

 -  Ai là chúa tể càn khôn vũ trụ? Tỗ chức và nguyên lư vận hành guồng máy âm dương của tạo hoá ra sao?...

  - Các tôn giáo từ đâu mà ra? Ai hay, ai dở, cao, thấp?… sao lại chống báng lẫn nhau?

  - Phật, Chúa, Lăo, Khổng … ai lớn hơn ai?. Mà các Ngài đều là thần tượng của tôi, tôi tôn kính tất cả, vậy tôi biết theo  tôn giáo nào? Theo người nầy phải chống lại người kia, làm sao được!?.

  - Ma quỷ từ đâu mà có?   nó là kẻ thù của Thượng Đế, mà Ngài không triệt tiêu được nó, th́ đáng sợ lắm! làm sao con người dám chống lại nó?.

 - Rồi các học thuyết kinh tế, xă hội. Chế độ chánh trị hiện thời, ưu-khuyết điểm như thế nào, đâu là chánh nghĩa? Phi nghĩa?

-  Bác Hồ là ai mà lại lư tưởng quá? Là một bậc đại Vương th́ phải là Thánh vương hay ma vương. Minh  quân hay bạo chúa chứ không thể có dạng thứ ba. Mà Thánh vương sao lại vô thần?. Minh quân sao lại theo đường lối bá đạo, chủ trương giết hại sinh linh quá nhiều? Đưa đất nước vào nghèo đói , lạc hậu…  Trong khi Thánh Gandhi và nhiều lănh tụ khác giành độc không hao một giọt máu, đất nước phồn vinh.

  Nếu ngược lại – th́ ắt phải có nhiều khuất tất, chứ không thể lí tưởng, thánh thiện đuợc!?.

-  Cùng với phần sấm kư về thời cuộc có ứng hiện không. Hiện tại, tương lai như thế nào. Việt Nam và thế giới sẽ về đâu?.

-  Chừng nào khai mở hội Long-Hoa?.

-  Cùng với những bí ẩn của cuộc đời, y nghĩa của kiếp người … nhiều điều phi lư, hư ảo khó h́nh dung?.

  Đấy, biết bao nhiêu là ẩn khúc hiểm hóc – những lượn sóng dữ của cuồng lưu, thác lủ, từ thiên cổ cuồn cuộn giội về ào ạt …

  Chính những lượn sóng nầy! ngày xưa đă quét trôi cả cung vàng điện ngọc của thái tử Sĩ Đạt Ta. Đă đẩy Giesu vắt ḿnh trên thập giá. Đă cuốn phăng Trần Huyền Trang … vào  cuộc phiêu lưu mạo hiểm – đó chứ ǵ!.

  Từ đó bất chấp mọi trở lực hiểm nguy của ngoại cảnh, đang cấm đạo khắc nghiệt. Quên phần kinh tế đói rách, khó khăn.

   Phần phải chống chọi lại những phần tử xấu xưng danh các vị thiêng liêng, vừa quyến dụ và kết hợp với bà thân mẫu, để gây áp lực, de doạ bắt ḿnh phải theo họ. Nhưng ḿnh vẫn nhất thiết không quan hệ và t́m cách thuyết phục bà thân mẫu không xu hướng theo các phần tử tả đạo đó,vừa tiêu tốn tiền bạc, vừa bị chánh  quyền gây khó khăn, buộc tội là ḿnh thuộc phe nhóm đó.

  Quan sát về nhân cách, đời tư và việc làm của họ, ḿnh đă nói với bà thân mẫu: - “nếu Phật, Chúa, Thánh, Thần mà như vậy, th́ ra ngoài đời chơi với bạn bè c̣n lư tưởng, tốt hơn nhiều”. Nhưng bà thân Mẫu luôn bị động với các thành phần đó, hao tốn cả tiền bạc, mà ḿnh không ngăn cản được…

   Rồi quyết chí, dấn thân rong ruổi tầm kiếm cao nhân. Sưu khảo, duyệt xét lại phần lớn kinh sách, sấm kư, từ cổ chí kim, của tất cả các tôn giáo. Bất kể ngày- đêm.  Hy vọng sẽ tỏ ngộ ánh sáng chân lư, t́m ra pháp môn tu học ẩn tàng trong đó và lănh hội được những mầu nhiệm của thiên cơ…

   Ban đêm luôn cầu nguyện với các vị Thiên Thần, Thổ Địa, Long Thần, Hộ pháp … tại đó giúp đỡ cho biết phương hướng, lẽ chánh, nẻo tà…

  Nhưng rồi cuối cùng đă lạc vào rừng văn chương, chữ nghĩa như mê hồn trận. Vừa tương đồng, vừa đối kháng lẫn nhau, nhưng ai cũng cho ḿnh là chân lư, là siêu nhất…

   Thất vọng  ê chề –  chân lư sao mà sơ bạc, đơn điệu, hăo huyền quá vậy! Giáo lư sáo ṃn. Thiên cơ th́  rối rắm, hiểm ngặt. Pháp môn tu học th́ toàn là lư thuyết viễn vong…

   Những bộ sách “Thiền luận -Thiền học” dày cộm hàng ngàn trang của các vị gọi là “Thiền sư” Việt Nam và Nhật Bổn - suzuki … do khát khao nên đọc ngấu nghiến, vừa tiêu tốn tiền bạc, mất thời gian lao động. Hiểm nguy hơn nữa là bị tản thần, suy nhược thần kinh, làm tăng huyết áp…

   (Sau nầy ḿnh mới vỡ lẽ … gọi đúng danh từ th́ đó là những vị: “sư nói, sư viết” – tạm gọi là “thuyết sư” – chứ sao gọi là “thiền sư”?. V́ “Thiền” là: im lặng, dịnh, tịnh, nghỉ ngơi – mà  quư ông bà đó có thời gian đâu mà Thiền.  Lo viết, lo nói cho nhiều – hàng triệu trang sách, băng, đĩa…  để mưu cầu danh lợi: bán sách, đĩa  kiếm tiền;  để được ca ngợi là thông thái, uyên bác; gây tiếng vang để câu dụ được nhiều đệ tử,  để ăn trên ngồi trước … rồi bắt các đệ tử phải  đến nghe thuyết pháp, cộng tu. Về nhà phải đọc sách, nghe băng, xem vedeo của ḿnh riết, có giờ đâu mà Thiền!. 

   Mà đó cũng chẳng phải là Văn- hào, Thi- hào. V́  tác phẩm của “văn hào” th́ phải có chủ đề, văn chương, bố cục hẳn ḥi, phải có ư tứ thâm thúy, triết lư ngụ  ngôn siêu diệu…

  C̣n các vị ‘thuyết sư” đó bên trong rỗng tuếch, chỉ học thuộc một mớ từ ngữ,  ư tứ trong kinh sách, nhại lại lời của người xưa và bắt chước lẫn nhau… rồi nhào nắn, nói cù nhây, bắt quàng, những ngôn từ cũ rích –“xào đi nấu lại” . Lợi dụng danh từ: Phật, Chúa, Thượng Đế… để mê hoặc thiên hạ, nhằm “mượn đạo tạo đời”…

  C̣n nói dóc nữa – thí dụ: bảo dệ tử hùng tâm trong nghịch cảnh, vui trong nghèo khó, sống đạm bạc, ḥa đồng… mà Thầy th́ trốn chạy nghịch cảnh, ham mê danh lợi, sống như ông hoàng, bảo thủ, kỳ thị … đúng là “thùng rỗng kêu to” và “ngôn dă bất tri, tri dă bất ngôn” - (nói là không biết, biết  th́ không nói). Bởi vậy thời trước mới phân giai cấp: “nhất đĩ, nh́ Sư, tam Cha, tứ Tướng”.

  C̣n đệ tử th́ ôm cả đống sách, băng, đĩa… chúi vào đó, cho ḿnh là siêu, rồi sống cách ly, miệt thị, đố kỵ với mọi người – suy nhược thần kinh, bệnh hoạn; bê trễ công việc lâm ngèo khó, rồi mánh mung, lạc quyên từ thiện …

  Đó chính là mấy thầy dạy nấu ăn bằng lư thuyết – do lợi nhuận nhiều quá nên thầy th́ mê dạy, tṛ th́ khen hay mê nghe… chẳng có nấu được món nào! – cả thầy tṛ  bị đói la liệt  phải nhờ bệnh viện cấp cứu liên miên!.

   Bởi vậy từ ngàn xưa pháp Thiền luôn là bí truyền – v́ sợ chúng sanh lạc vào chữ nghĩa. Trong tam tạng kinh của Phật không có luận Thiền – Thiền thuộc “giáo ngoại biệt truyền”. Các vị siêu nhân, giáo chủ các tôn giáo tại V N cũng không có ai  “luận Thiền” cả. C̣n các vị tổ sư ngày xưa khi lănh hội dược pháp Thiền rồi th́ đốt tất cả sách vở.

   Chúa GiêSu cũng là Thiền Sư đó: -“Nếu ai không sống lại từ nước thần khí th́ sẽ không vào được nước Thiên Đàng” – ấy là luyện Thiền để quy tam bửu: tinh-khí-thần – (nước và thần khí) để tạo “thánh thai, kim thân” đó!. Nhưng Ngài không có “luận Thiền”.

  Nhưng một giới quần chúng th́ khen các “thuyết  sư” nức nở  - “mở huệ rồi, có thần thông rồi” –  mới nói được như vậy, mới biễu diễn được vậy… và ca ngợi, đề cao giáo lănh để ăn theo – lập phe phái, làm kinh tế.

  Nói theo kiểu đó th́ ngoài đời có hàng khối người nói được –  Ngoài xă hội, những: văn nhân, thi sĩ, nhạc sĩ, triết gia, khoa học gia, kinh tế gia…đă học, nói và viết…khó hơn trăm ngàn lần như vậy. Những tốp múa cù, ảo thuật gia, đoàn xiếc … đă học và biễu diễn thần thông hay hơn hơn nhiều…

  Ngoài ra cũng có nhiều tay “thuyết sư”  lăo luyện, là thiên ma từ thượng giới xuống – bởi thời kỳ tận thế nầy ma quỷ đă huy động hết lực lượng để tranh dành. Cho nên đôi khi trong những “rừng già” -  “biển động” đó cũng đầy hoa thơm cỏ lạ, hải vịnh thần tiên… măi mê chiêm ngưỡng, trầm trồ, theo riết… sẽ vào rừng sâu, hiểm địa  với chằng tinh, gấu ngựa. Sẽ ra đại dương vô tận với bạch tuộc, ḱnh ngư…

  Ngày nay nh́n  thấy hàng đống sách của Thiền sư, tôi c̣n choáng váng, “nổi da gà” muốn bệnh luôn.

  Thật đáng thương cho tín đồ hôm nay,  sợ lửa rồi gặp nước, tránh nước th́ lọt vào hố mật ngọt … độc hiểm hơn. T́m thuốc trị bệnh, mà uống thuốc tầm bậy, quá hạn …  nguy hiểm hơn. Muốn giải thoát, t́m phương tiện vượt bễ khổ, mà đeo bám leo lên những tàu bay hết nhiên liệu, tàu thủy mục đáy… sẽ rơi tỏm vào biển đen! – vế thế giới ma vương!

   Bởi tôn giáo xưa đă thất chơn truyền hơn ngàn năm rồi! c̣n ǵ nữa? – Phật Thích Ca cho biết: - “Chánh pháp của ta lưu truyền dược một ngàn năm th́ lọt vào tay phàm phu”. Các vị tổ sư th́ cho biết: - “ngày sau người tu đạo như lông trâu, người đắc đạo như sừng thỏ” . Các tôn giáo khác cũng vậy thôi!.

                                                           *

  Trong cơn đau khát tột cùng đó, thâm tâm vẫn tin tưởng chắc rằng có một khối nước tinh nguyên, thanh khiết tiềm ẩn sâu xa bên dưới. Mà không biết làm sao khoả vẹt được lớp cáu bẩn, dầu nhờn bủa giăng trên mặt. Nhưng thà chấp nhận chết khát, chứ không nuốt nổi những  tạp chất.

  Cuối cùng con thuyền tan tác, chủ nhân ông tơi tả khốn cùng. Lỡ bước, tiến thoái lưỡng nan. Bị cô lập cả đời lẩn đạo giữa đồng hoang, xóm vắng. Không có láng giềng, bà con, bè bạn nào cả. Trong cḥi tranh rách nát, kinh tế cạn kiệt, thiên cơ bặt vô âm tín.

  Bên trong th́ phần phàm ngă (phàm  tâm) phản ứng, bức bách mănh liệt, thần kinh căng thẳng, đầu óc nhức giật liên hồi… thuốc men chẳng có. Ban đêm càng dễ sợ hơn nữa, bởi ác mộng hoành hành dữ dội.

   Cơ thể gầy c̣m, da nhăn, mặt nám. Bị bà thân mẫu chán ghét, chỉ trích rất nặng. V́ thấy tuyệt vọng, bi đát mà ḿnh không chịu ngả theo nhân vật khác để núp bóng nương nhờ .  

  C̣n ông cha th́ ở riêng nhưng luôn phiền trách, kêu phải bỏ đạo theo đời cho có tương lai.

  Bà con ở xa nghe tiếng, ai cũng chê trách, dèm pha. Các anh em tập kết về th́ bảo “tính bẻ nạn chống trời à”.

  Nhưng chẳng c̣n hấp lực nào để ḿnh nắm níu nữa, nên thà chịu chết chứ không lệch ư, thối lui hay rẽ ngoặc sang ngả nào khác được. Mà hành tŕnh t́m chơn lư coi như đă tuyệt vọng.

  Cuối cùng đau đớn thảm năo, thần kinh tổn thương, bị tai biến mạch máu nảo, rũ rượi toàn thân, tai ù,  mắt mờ, miệng méo … đến lúc nầy chỉ c̣n một lời cầu nguyện sau cùng được lập lại nhiều lần  (chắc Thượng Đế c̣n nhớ) – “ sau khi con chết,  xin Thượng Đế d́u dắt cho linh hồn con hướng về với Ngài không lạc bước, đức tin không phai nhạt ”.

  Nhưng rồi nh́n lại, ai dưỡng nuôi mẹ già với mấy đứa cháu nhỏ – ḷng se sắt, tái tê.

  Phút cuối phải ráng lê thân t́m thầy trị bệnh, mà trong ḷng vẫn tuyệt vọng hoàn toàn.V́ là tâm bệnh làm sao ông thầy bên ngoài trị được.

  Nhưng vẫn gắng gượng, lần ṃ từng bước ra quốc lộ, đeo theo xe (lúc đó xe đâu có chỗ ngồi) lên pḥng thuốc từ thiện, tại chùa Hưng Đức Tự ở B́nh Dương để châm cứu. Rồi thầy thuốc cũng chẳng biết bệnh ǵ, châm kim nhiều chỗ vậy thôi?.

   Sau hai ngày trị bệnh thấy ḿnh càng yếu thêm. Nhưng tinh thần không bấn loạn, vững tin vào lẽ công bằng và luật nhân quả của trời đất, nên phó thác cho định mệnh an bài. Không hề buồn trách bề trên, mà cũng chẳng c̣n cầu xin giúp đỡ điều ǵ nữa. Hơn nữa, khi tâm trạng con người ta đến chỗ cùng tột rồi th́ cũng trở thành chai ĺ, vô ưu …

  Đêm về quạnh quẽ thê lương – nằm dưới đất, trong cḥi tranh rách nát, càng đau xót, lạnh lẽo, bùi ngùi … gắng sức tàn níu sợi thời gian.

   Trong cơn nguy khốn, đinh ninh rằng sẽ theo cùng Hàn Mặc Tử  là cái chắc.

“ Chốn hoang liêu tiêu sơ chàng âm thầm nghe trăng vỡ…

“Tiếng chim kêu đau thương như nức nở giữa trời sương…

“Tiếc thay cho thân trai một nửa đời chưa qua hết…

  Nhưng mà “Hoàng Thiên bất phụ đạo tâm nhơn”!.

 Giây phút tuyệt vọng sau cùng, giữa biển khơi trong đêm đen dày đặc, ảm đạm, gió thảm mưa sầu …  đâu là bờ bến!?.

                                                            *

 

  (Bất chợt! ánh hải đăng loé sáng trong khoảnh khắc, tín hiệu của sở khí tượng réo rắc. Đấng tối cao đă gởi ngay phương tiện cấp cứu và cam lộ thần dược đến. …).

  Mặc dù không c̣n hy vọng, nhưng cũng ráng đi châm cứu thêm ngày thứ ba nữa. Trong tâm trạng trầm mặc, tư lự, ngồi chờ tới phiên vào châm cứu.

    Có một phụ nữ trạc tuổi 40, tay ôm một túi xách nhỏ bên hông, bước tới nh́n áo quần đạo sĩ, vẻ phong sương của ḿnh:

  -   Cậu người đạo mà có tập Thiền không – chị chủ động hỏi.

  -   Dạ … tôi cũng cần t́m một pháp Thiền, thực hành – ḿnh đáp.

  -   À, thấy cậu là tôi có cảm t́nh ngay. Tôi sẽ giới thiệu cho cậu một pháp thiền, để trị bệnh  luôn. 

   Dù trong ḷng mừng, nhưng lại sợ mấy thứ tầm phào, lăng nhăng nữa. Nên ḿnh hỏi thăm ḍ – được biết đó là pháp thiền thực hành của cụ Đỗ Thuần Hậu và người kế tổ là thầy Lương Sĩ Hằng, do đạo huynh Hồ văn Em biên soạn, lấy tên pháp thiền là: “Pháp Lư Vô Vi Khoa Học Huyền Bí”-  gọi tắt là “Pháp Lư Vô Vi”. Xong chị ấy kêu sang mái hiên chùa bên cạnh để hướng dẫn thực hành trực tiếp. Nhưng liền bị nhà chùa đuổi ra ngoài.

  Ḿnh cũng bỏ châm cứu luôn, theo về nhà riêng của chị ở gần đó. Sau đó mới biết chị là nhân viên thuế vụ đang làm việc tại cục thuế B́nh Dương, là em gái của một cán bộ cách mạng  cao cấp ở Sài G̣n – từ miền Bắc về.

  Sau khi chị hướng dẫn thực hành xong. Ḿnh cũng c̣n “bán tín, bán nghi”, nên hỏi mượn tài liệu đó đem về nhà xem lại để xác định. Nhưng chị nhất định không cho, sợ bị mất. V́ c̣n để giới thiệu cho những người khác nữa.

   Ngay lúc đó, có một điều may mắn hoá giải:

-         Ở cục thuế chị biết, chị B. T. Hồng không? – ḿnh hỏi.

-         Ồ! cậu biết Hồng nữa à?

-         Dạ, em là bạn học của em chị Hồng.

-         Mà em của Hồng là ai mới được chứ?

-         Dạ, anh Khoa, anh Đoan.

-         Ừ! phải có vậy mới được. Tôi sẽ cho cậu mượn tập nầy và thêm một tập lớn nầy nữa. Theo lẽ phải xem tuần tự từ đầụ, nhưng chắc là do cơ duyên của cậu, v́ đây là tập số sáu.

   Trên đường về, trong ḷng vừa phấn khởi, vừa hoài nghi. V́ sợ ba thứ lăng nhăng rẻ tiền nữa.

  Trở về nhà, sức đă kiệt mắt hoa, nhưng vận dụng hết ư chí, tranh thủ xem qua – đó  là quyển”Tôi Tầm Đạo 6”, do ông Hồ Văn Em giới thiệu sơ lược về hiện tượng Đức Ngọc Hoàng Thượng  Đế – tức Đức Chúa Cha, phân thân điển quang xuống thế tại Việt Nam, qua xác thể người nữ là Đức kim thân Lê Hoàng Kim. Ngài đang ở bên giáo phái “Thiên Khai Huỳnh Đạo” Sài g̣n (chi phái cao Đài). Kèm theo đó là một  bài Huấn Từ đầu tiên, Ngài ban cho trần gian.

   (Hiện tượng nầy ứng hiện với lời tiên tri trong “Kim Cổ Kỳ Quan” của Đức Thầy Tây An,  báo trước 150 năm:

         “sống làm tôi phật kim phiên giao hoà

         “Đức chúa Trời giáng thế phật bà (1).

 Được tin Đức Thượng Đế phân thân xuống thế, mừng mừng, tủi tủi, chút hoài nghi.

   Cố gắng xem qua bài huấn từ, thật phấn khởi –  là thông điệp đầu tiên Ngài ban cho trần gian: thật súc tích, vi diệu, cao siêu mà hiện thực, có nhiều đoạn sao như nói riêng với chính ḿnh.

  Rung cảm đến tận cỏi ḷng, xúc động vô ngần,  lệ tuôn ràng rụa . Nhưng đang trong trạng thái miên man, nên chưa tin vào mắt ḿnh , đây là thực hay mơ. Đêm xuống trong cơn mộmg mị chập chờn, cứ tưởng việc xảy ra trong giấc mơ. 

  Sáng day xem lại lần nữa, đúng là sự thật. Nghe nhẹ nhàng, phấn chấn, thân tâm sảng khoái. Biết ḿnh đă “cải tử hườn sanh”.

  Rồi bắt đầu xem phần hướng dẫn pháp thiền, và thực hành sốt sắng.

  Ít ngày sau, cơ thể cũng c̣n yếu lắm nhưng vẫn cố gắng, lần theo địa chỉ t́m xuống “Thiền đường” Hồ Văn Em, để t́m hiểu phần tiếp theo…

 Theo xe “lam” xuống đến Hàng Xanh, từ đó đến “thiền đường” trên 3 km, không có tiền đi xe ôm, phải cuốc bộ.  Bị tai biến nảo, mắt hoa, cơ thể như mất trọng lực, nghiêng một bên. Phần thiếu dinh dưỡng nên yếu lắm,  lảo đảo như kẻ say, chỉ một cơn gió mạnh cũng quật ngả. Lúc đó tóc để dài, chỉ c̣n một bộ đồ đen vải “ú”, cất kỹ mà cũng bị chuột cắn rách – dáng vẻ quái dị, mọi người tránh xa… nhưng sức mạnh tinh thần dũng mănh hơn, tâm niệm danh Thượng Đế bất ly, cúi mặt, tay  ôm chặt túi sách, chân cố bám đất từng bước và tới nơi an toàn.

   Ở đó sách vở nhiều lắm, nếu duyệt sơ cũng phải mấy ngày mới hết. Đâu biết quyển nào hữu ích cấp thiết cho ḿnh. Nhưng có phép lạ cho ḿnh chộp ngay được quyển “Tôi tầm đạo 7 - Thượng Đế Giảng Chơn Lư”, viết theo thể vấn đáp –  Đức Ngài xưng là Cha và giải đáp những câu hỏi của các đạo hữu, được ông Hồ Văn Em ghi âm và ấn hành. Ḿnh vội vă đọc lướt qua, nhưng có sự cảm ứng tuyệt vời – đúng  sóng siêu tần, âm ba vũ tru tuyến!.

     “Ngày sau có phật hỏi Cha

    “Việc thiên việc quốc việc ma tỏ tường (2)

  Trở về nhà, mấy ngày sau Đức Ngài chuyển cho một đạo hữu ở SàiG̣n, đem về B́nh Dương cho ḿnh đầy đủ mấy tập sách nói trên (đạo hữu đó là thiếu tá Lê VănMinh –  nguyên phó giám đốc TTHL Quang Trung. Sau là trưởng khối tài chánh TTHL quốc gia Vũng Tàu –  đi học tập trở về trước đó một năm và cũng tầm đạo rất sốt sắng).

  Kính lạy Cha đă ban cho con một nguồn sáng vô biên, một niềm tin tuyệt đối.

  Một hiện tượng hy hữu, phi thường. Thật là hạnh phúc khó tả, tâm hồn hoan lạc, tim đập đúng nhịp trở lại. Cơn đau khát đă thoả ḷng. Những ẩn uất ưu tư đều phỉ nguyện. Cuộc khủng hoảng trầm kha được khai thông…

   Kết hợp hành thiền, làm pháp luân (vận dụng hơi thở), vài tuần sau, da vẻ hồng hào, sắc diện tươi nhuận trở lại.  Cơ thể cũng c̣n yếu lắm. Nhưng tinh thần phấn chấn, ư chí mạnh mẽ, đứng lên, đi lại và lao động được

  Tuy nhiên ḿnh cũng phải trả giá – một nửa phần thân thể c̣n để lại di chứng khuyết tật: yếu bán thân, mất thăng bằng, liệt một bên mặt (tai, mắt, mũi, miệng ), sau thời gian tai bị di chứng điếc luôn. Nhưng lúc đó ḿnh ư thức được – ở  trạng thái nầy dễ vượt lên sức hút của hồng trần, cách ly xă hội để lo phần tu tiến, nên chẳng cần chữa trị ǵ nữa.

  (Đây cũng chính là thương tích của thập giá. Là chiến thương bội tinh trong trận chiến giữa chơn ngă và phàm ngă, trên hành tŕnh t́m về chân lư).

   Cũng cần nói thêm, là lúc gặp pháp lư Vô Vi ḿnh cũng đă duyệt qua phần sánh vở của ông tư Đỗ Thuần Hậu (đă liễu đạo) và ông tám Lương sĩ Hằng.   Nhưng thật ḷng mà nói, lúc đó ḿnh nhận thấy ông Tám chưa đạt tŕnh độ cao siêu lắm – phần luận-triết c̣n nhiều giới hạn, thơ-văn c̣n non yếu. Cho nên ḿnh không có liên lạc ǵ với ông Tám và  cũng không có sinh hoạt với pháp lư Vô Vi. Nhưng hiểu biết, tin tưởng pháp môn và rất tự tin, trờ về nhà tự hành pháp một ḿnh – phải chăng “y pháp chớ bất y nhơn. Y chữ chớ bất y ngữ”.

   (Sau nầy ḿnh cũng có theo dơi, thấy ở hải ngoại ông Tám cũng trờ thành “thuyết sư” vương giả… “vô vi” chỉ c̣n là nhăn hiệu!...

  Cho nên dù lúc đó tŕnh độ c̣n rất giới hạng và quá sớm để phán đoán… nhưng tâm thức ḿnh luôn ray rứt, ái ngại – không biết có bị Thượng Đế quở phạt không?. Chứ trường hợp nầy, cũng như Thanh Hải thiền sư, Nhất Hạnh thiền sư, Hồ chí Minh … là những nhân vật được hàng vạn triệu người bái phục, mà ḿnh th́ ḿnh không thể nào “tâm phục khẩu phục được” – ráng chờ xem “ngày sau sẽ ra sao”?.

  Cũng như sau năm 75 đọc bài  thơ của một nhân vật “lỗi lạc” của Hà Nội, được mọi người ca ngợi nức nở và đưa vào sách giáo khoa, dạy cho học sinh:

 

         “Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ

Mặt trời chân lư chói qua tim

Trong tôi là một vườn hoa lá

Rực mùi hương và rộn tiếng chim …”

                                      

    Trời đất ơi!.

-  Nắng hạ ai cũng ghê tởm nó, người và vật đều phải trốn chạy…vậy mà nó bừng lên trong người,  th́ ông đó phải  đỏ ké –  cao huyết áp dữ dội? hay là ông Lưu Linh?.

 -  Chân lư không có tên gọi – nếu mặt trời là chân lư, th́ hành tinh nầy đă tiêu rụi!. C̣n nếu Marxisme (học thuyết duy vật)  là chân lư, th́ càn khôn vũ trụ cũng tiêu – may là nó không tồn tại!.

-  Mùa hạ là mùa trái chin, vườn cây khô cằn tiêu điều, chim muông đi trốn nằng –  làm ǵ có hoa, hương phảng phất, rộn ră tiếng chim!…

                                             *

  Trên đây là một thí dụ điển h́nh.

  Nếu ông đó hay, đúng… được tất cả mọi người hoan nghênh và được lên thiên đàng.

   Th́ tôi chấp nhận bị tất cả mọi người đả đảo và bị xuống địa ngục cũng vui.

 

               “Một chân lư vẫn là chân lư, dù bị tất cả thiên hạ đả đảo.

              “Một sai lầm vẫn là sai lầm, dù được tất cả thiên hạ hoan ngênh.

                                                    GANDHI

               Thà ở địa ngục mà được khôn ngoan, minh triết.

               Hơn lên thiên đàng mà chẳng biết điều hay.

 

Phải chăng! Đức Phật Thích Ca rất văn minh – mấy ngàn năm trước ngài đă dạy: “Đừng tin những ǵ người khác nói. Dù đó là Thánh nhân, bát tích của Thánh nhân hay người đó đă được hàng vạn triệu kẻ khác bái phục.

    Mà hăy tin những ǵ bạn đă từng trải, chứng nghiệm và tin là đúng.”

    

 

 

                                             *

   Lúc nầy đúng năm Mậu Ngọ - 1978. Vừa tṛn 25 tuổi.

       “Phận ở đây như kẻ lỡ đàng

       “Trông Nam đợi Bắc dạ càng quặn đau

       “Ḷng thở than, than thở rộng sâu

       “Gặp cơn lửa đỏ buông câu công hầu

       “Tuổi hai lăm tưởng Chúa vọng cầu

       “Huờn lưu Tuấn Kiệt công hầu danh nêu (3)

   Qua giai đoạn nầy, dù cơ thể rất yếu nhưng tinh thần phấn khởi. Lao động cật lực hơn cả người b́nh thường, để lo phục hồi kinh tế. Phần bà thân mẫu trở bệnh, phải lo tiền thuốc men liên tiếp và c̣n phải lo giúp cho mấy đứa em, cháu. Ngoài ra c̣n giúp đỡ cho người ngoài có hoàn cảnh khó khăn hơn nữa.

 (Như phần đầu đă nói, ḿmh dốc ḷng phục vụ cho gia đ́nh, cho tha nhân, bất dụ lợi, vô điều kiện. V́ từ 1975 -  đến lúc bà thân mẫu qua đời, ḿnh chẳng có cất giữ tiền tiền bạc và sử dụng ǵ cho nhu cầu cá nhân, chỉ có ăn cơm chay rất đạm bạc để lao động vậy thôi. Ngoài ra không có may quần áo ǵ cả. Không có tốn tiền thuốc men trị bệnh. Để tóc dài theo Ḥa Hảo, Cao Đài ( không giống Đạo Dừa), không tốn tiền hớt tóc… coi như sống ngoài ṿng pháp luật 18 năm (1975 - 1993), không giấy tờ, hộ khẩu,  không có đi khỏi chỗ ở, tiếp xúc với ai bên ngoài cả).

   Lúc xuống “Thiền đường” là kinh tế cùng kiệt, thấy ḿnh lam lũ, ông Hồ Văn Em có nhă ư giúp đỡ, nhưng  ḿnh trả lời là không có khó khăn, tuyệt đối không có nhận sự giúp đỡ vật chất của ai hết. Ông Em có gởi tiền chuyển giúp cho bạn đạo ở BD, ḿnh t́m biết đó là anh ba Bê và trao lại đầy đủ.

                                                    *

  C̣n bên ngoài xă hội, do sau năm 1975 – v́  ít tuổi, tŕnh độ c̣n thấp, cố chấp. Thể hiện khí phách theo tinh thần nhân đạo của nho giáo: “trung thần bất sự nhị quân”,  “nhân phi nghĩa bất giao, vật phi nghĩa bất thủ”… do ḿnh có thành kiến thâm căn với học thuyết vô thần, cho nên chính yếu tố đó mới bị gây khó khăn rất nhiều.

   Bây giờ tỏ ngộ chân lư ở tŕnh độ cao hơn, mới thấy đó là bản năng giới hạn. Hiểu được rằng tất cả đều nằm trong nguyên lư âm-dương của tạo hoá. Cả ánh sáng và bóng tối đều cần thiết cho sự sống của muôn loài. Do chính nghiệp lực của ḿnh gây ra,  nên trời cho ḿnh cơ hội đền trả và học hỏi chứng nghiệm… . Tất cả nhằm tác động ,để phục vụ hữu hiệu cho cuộc tiền hoá đời đời, đó thôi.

   Từ đó ḿnh mới xóa bỏ sự tị hiềm, đố kị, thể hiện được tinh thần hoà đồng từ ái với tất cả…

 Cho nên Trời đă hoá giải, giúp ḿnh tháo gở khó khăn rất hữu hiệu – do  chính quyền địa phương báo lên tỉnh về cá nhân ḿnh. Công an tỉnh cho cán bộ xuống trực tiếp vào nhà xem xét, điều tra. Nhưng  gặp anh công an trẻ biết rỏ gốc tích, nhà cửa ḿnh trên đó, nên xác minh lư lịch rất dễ. Lại biết luôn pháp môn “vô vi” mà ḿnh đang tu học nữa, nên chẳng có ǵ thắc mắc . Ḿnh cũng tŕnh bày sơ là “nguời ta đi học cải tạo có một lần, tôi tự cải tạo ḿnh gấp mười lần vậy”, anh ta gật đầu công nhận và cảm động nói - “nhà cửa trên đó như vậy mà không ở xuống đây chi khổ quá”.

   Ngày hôm sau mời ḿnh ra văn pḥng xă làm việc tiếp. Anh công an tỉnh lắng nghe ḿnh tŕnh bày, th́ trưởng công an xă  rất kém văn hoá, bước lại xía vô: “tui đuổi anh đi rồi mà… tui đuổi anh đi rồi mà c̣n ở ĺ lợi đó hả”? – công an tỉnh lườm một cái rồi gấp hồ sơ lại, dắt ḿnh qua pḥng khác làm việc. Sau đó làm việc với xă thế nào ḿnh không rỏ, nhưng từ đó không c̣n ai gây khó khăn ǵ nữa.

  Tiếp theo ḿnh cũng có làm tờ tŕnh báo thật cho C.A xă biết -  “ anh bà con của tôi làm việc trên tỉnh rất nhiều: ông ba Thành G.Đ công an Sông Bé, sáu Hải trưởng ban nội chính tỉnh, hai Hiệp chủ sự pḥng hành chánh sở y tế, út Trào ở sở giao thông v…v… nếu muốn biết thành phần của tôi, có thể xác minh qua mấy anh đó. Ngoài ra các bà: D́, Cô, Bác đều là mẹ Việt Nam anh hùng và bà con ḍng họ đều là người cách mạng cả”.

  (Phần nầy lúc đi học cải tạo, cán bộ kêu khai rỏ trong lư lịch để được xét giảm tội, nhưng tuyệt đối ḿnh không khai báo ǵ cả, nhận thấy tội ḿnh làm th́ phải chịu, để đền trả quả nghiệp, hơn nữa vẫn  tin tưởng vào luật công bằng của trời đất).

   Ngoài ra lúc đó bạn học cùng lớp đang làm việc ở các cơ quan cấp trên rất nhiều, nhưng ḿnh không liên lạc nhờ vả ai  cả.

                                               *

     Thấy t́nh thế tạm ổn, ḿnh định sửa lại cái cḥi nhỏ mụt nát. Nhờ mấy anh em láng giềng (người ở gần nhất cũng cách khoảng 1km) sáng chủ nhật đến phụ ḿnh một chút. Nhưng đến thứ bảy mà vẫn chưa kiếm được hai cây cột cái, cỡ bằng bắp vế. Thôi cứ lấy cây cũ chấp nối lại vậy!.

  Nhưng đến chiều thứ bảy, một anh bạn là trung uư Minh – lính công binh cũng mới học tập trở về, nghèo đói lắm. Anh qua nhà báo tin: - “tôi có thằng em bà con đi  làm xe be be ở B́nh Long về, nó vứt  cho hai cái cây ở trước cổng nghĩa địa Quăng Đông, tôi không có xài, anh có làm ǵ qua lấy về làm, tôi khiêng phụ cho”. Rồi hai anh em vượt suối, băng đường rừng khoảng 2km, khiêng cây về đến nhà chiều tối.

  Sáng hôm sau anh em đến phụ dựng lên, th́ hai cây cột đó đúng y theo kích cỡ của cái cḥi đă ước lượng trước, nên khỏi phải cưa cắt ǵ cả!                                                                          

  Kể từ đó coi như tạm ổn, ḿnh vừa lao động, vừa luyện thiền dưỡng sinh để thanh lọc bản thể, ổn định tinh thần và phát triển tâm linh. Học hỏi chân lư ở những khía cạnh cao hơn, dung hoà, khai thông, quán triệt được nhiều điều cao quư.

   Nhưng sau đó việc luyện thiền lại gặp sự cố khá hiểm nguy – do “dục tốc bất đạt”, nên hành thiền sai pháp lư – làm pháp luân (vận hơi thở) quá mạnh, đem xuống sâu – kích  thích hoả hầu, làm khai mở luồng hoả xà đi lên quá sớm, mà luân xa trên đầu chưa khai mở kịp, nên nó công phá bản thể dữ dội: nóng bức, lồng lộn, nôn ói tới mật xanh, bỏ ăn uống, mặt mày xanh mét … ai thấy cũng sợ. Bà thân mẫu quở trách, bạn đạo th́ kêu bỏ pháp thiền... nhưng ḿnh vẫn lập tâm vững chắc – “đến đây rồi th́ phải vượt qua hoặc bỏ xác. Chứ thối lui th́ phải thất vọng, cũng chết trong tủi nhục thôi”.

     Cho nên ḿnh không bỏ thiền, ngược lại tỉnh toạ định thần lâu hơn, làm pháp luân mạnh hơn - quyết tử một mất, một c̣n – “phải  t́m sự sống trong cái chết”, gồng ḿnh ráng chịu sự công phạt. Khoảng tuần lễ sau, cứ  lúc nhập định lại nghe tiếng pháo nổ tí tách xa xa đâu trong thôn xóm, sau đó lại giống tiếng cơm sôi đâu gần đây, rồi nghe kỷ là ngay trên đầu của ḿnh chớ không phải ở ngoài….

    Nghe ông Tám nói khi mở bộ đầu phải có tiếng nổ lớn lắm, nên ḿnh chẳng quan tâm hiện tượng nầy. Vài ngày sau vô t́nh đọc sách, thấy ông tư Đỗ Thuần Hậu kể lại trường hợp mở bộ đầu của ông cũng giống như ḿnh, tiếng kêu đó là đang mở khớp xương. Mừng quá, tâm hồn ổn định trở lại , cơ thể cũng nhẹ nhàng luôn, nghe luân xa trên đỉnh đầu chạy rất rơ – coi như sóng gió lặng yên.

    Nhưng vẫn c̣n sống cách ly với xă hội và kinh tế cũng rất nan giải do đất đai quá xấu. Mà trong cái rủi đó cũng có cái may – bởi  trước đó chính quyền có ư định thu hồi khu đất của ḿnh đến 3 lần, để cấp cho các cá nhân khác, cho tập đoàn và hợp tác xă sữ dụng. Nhưng tất cả đếu bị thua lỗ, rút lui, bỏ chạy hết, nên giờ chót mới giao cấp cho ḿnh.

                                                            *

  Đến năm 1992, sau khi cơ chế “đổi mới” luật đất đai ra đời. mới được hợp thức hoá … xin được giấy đất, hộ khẩu và giấy tờ tuỳ thân, để đi lại bên ngoài.

   Nhưng đến đó th́ việc trồng trọt lại bị bế tắt hoàn toàn, do hoa màu bị dịch bệnh hư hại liên tục, phần trồng được th́ bán không được… bất khả kháng, phải t́m phương kế để sống.

 Qua giai đoạn chuyển tiếp, ḿnh tính phải lo “đời đạo song tu” – tức là vừa lo phần tâm linh, vừa lo phục hồi kinh tế. Để sinh sống và nuôi cha mẹ già, giúp đỡ cho em, cháu…

  Nhờ trước đó người quen của ḿnh có chỉ giúp cho chị em trong gia đ́nh, kỷ thuật làm xà bông để bán. Trong thời kỳ bao cấp mặt hàng đó bán rất đắc, nhưng tất cả đều bị thua lỗ, bỏ cuộc.

  Ḿnh quan sát thị trường thấy mặt hàng đó vẫn tiêu thụ được, nên bắt đầu nghiên cứu làm lại từ đầu. Là người khuyết tật nên việc học hỏi kỷ thuật và giao dịch mua bán vô vàn khó khăn. Lại đúng lúc mở cửa chuyển sang kinh tế thị trường, các cơ sở cạnh tranh nhau ác liệt. Nhưng ḿnh vẫn vượt qua về cả chất lượng, mẫu mả và giá thành. Nên ở trong quê hẻo lánh mà bán rất đắc, cung cấp cho các lái buôn.

   Do c̣n thăm ḍ thị trường, phần nghe theo cấp xă hướng dẫn sai, nên chưa xin giấy tờ hợp lệ, lại gây tiếng vang. Nên bị cấp huyện t́m vào rất đông, lập biên bản, tịch thu toàn bộ sản phẩm và dụng cụ sản xuất đem về cơ quan.

   Nhưng đây lại là một điềm tốt, trong cái rủi có cái may nữa – Trời  hoá giải cho ḿnh thật hi hữu vô cùng. Khi bị ra cơ quan làm việc, mới biết được các thủ trưởng cơ quan đều là bạn học cũ,. Gặp lại anh em rất niềm nỡ, không quên t́nh cảm ngày xưa. Chỉ hơi phiền ḿnh là sao về địa phương nầy bao giờ! mà không cho anh em biết?.

  Như trên đă nói – ḿnh bị sống ẩn vật, ngoài ṿng pháp luật đến 18 năm lận mà. Trước đó cũng có anh bạn nghe tin ḿnh về xă đó, vào xă tra hộ khẩu để t́m nhà, nhưng ḿnh đâu có hộ khẩu, sao t́m được?.

   Sau đó anh em nhiệt t́nh giúp đỡ, can thiệp trả lại tất cả hàng hoá và vật dụng, tạo mọi sự dễ dăi cho tiếp tục sản xuất,  hướng dẫn xin  giấy kinh doanh và làm tṛn nghĩa vụ nộp thuế truy thu, đóng phạt nhẹ.

   Như vậy ḿnh được giải tội,  tinh thần  mới ổn định trở lại. Rồi nhờ đó mới nối liên lạc được với các bạn khác, thể hiện được tinh thần hoà đồng với tất cả, xoá bỏ được mặc cảm, đố kỵ – là ư thức lệch lạc, sai lầm trước đây.

  Nhân dịp đó t́m mua được đất mặt tiền cũng ở gần đó,  để lập cơ sở sản xuất ổn định. Coi như từ đó tạm rời khỏi đất G̣ Chay, đúng 18 năm (1975- 1992).

  Lúc nầy cũng vừa rước ông thân phụ già yếu và gia đ́nh đứa em xuống, để giúp đỡ phương tiện làm ăn. Do trên quê ăn chơi, không chịu lao động.

  Nhưng công việc làm ăn vừa phát đạt, có tiền bạc chút ít, th́ đứa em lại tiếp tục việc ăn chơi. Cùng lúc tất cả các thành viên khác trong gia đ́nh  quay về khảo đảo. Lợi dụng t́nh thương và sư buông lỏng của bà thân mẫu, để chiếm dụng, phung phí, làm tiêu hao hết tiền bạc. Hết người nầy đến người nọ, hết keo nầy gầy keo khác. Mà tất cả trước đây đều có thế lực và phương tiện làm ăn bên ngoài.

  Ḿnh hiểu đây là luật nhân quả, do nghiệp báo của ḿnh, trời cho đền trả. Phần do t́nh thương không hợp lư của bà thân mẫu.

  Ḿnh  khuyên ngăn không được, nhưng v́ chữ hiếu nên cũng không dám phản ứng ǵ cả. Phải chịu đựng, nhẫn nhục, lo chạy vốn liếng, tính toán cật lực để gầy dựng lại. V́ c̣n cha mẹ già biết làm sao và hy vọng đến lúc nào đó cũng hết nghiệp thôi.                                                                                 

   Nhưng rồi t́nh thế ngày càng tồi tệ hơn, nguyên liệu sản xuất xà bông tăng vọt, thị trường sử dụng bột giặt, không sản xuất được nữa. Ḿnh chuyển sang mua bán bách hoá cũng rất khá. Nhưng rồi bà thân mẫu lại để bị lợi dụng hết vốn liếng nữa, bị thiếu nợ, bất khả kháng phải trở về kêu bán đất ở G̣ Chay.

   Cho đất bán để lấy tiền, nhưng cả gia đ́nh không ai bán được, ḿnh  phải đứng ra lo bán. Thấy ḿnh tàn tật bà thân mẫu miệt thị “ đất đó tao với mấy đứa nó kêu hết rồi, bán không ai mua, có bỏ chớ mầy tài ǵ mà bán được”. Lúc đầu đi xin giấy đất, cũng bị những người ngoài bĩu môi miệt thị “đất ông ai mà cấp giấy …”. Nhờ biết luật đất đai ban hành và có anh bạn hướng dẫn, nên ḿnh xin và được xét cấp đúng pháp luật. Mặc dù lúc đó lại bị chính phó chủ tịch xă ngang nhiên tranh chấp đất với ḿnh, nhưng trời hoá giải thật mầu nhiệm.

  Rồi bây giờ ḿnh cũng tự lo bán được đất , chỉ c̣n chừa lại 500 mét vuông cho ông thân phụ cất một căn nhà ngói  “cột gỗ vuông, kèo bản”, gần bên nhà máy sữa  Hà Lan (mà chút nữa sẽ gặp lại căn nhà nầy rất hi hữu).

   Tiền bán đất cũng rẻ, bà thân mẫu nắm giữ toàn bộ. Sau khi  chia chác xong. C̣n cất được một căn nhà để ở, căn nhà cũ bên cạnh sửa lại cho mấy đứa em, cháu ở để mua bán.

  Hôm xây nhà củng xảy ra một sự cố bi đát – do  bà thân mẩu và đứa cháu kêu thợ hồ, bắt đầu khởi công. Nhưng nói không kêu được người phụ hồ, mặc dù lúc đó người cần việc rất nhiều. Ḿnh lo chạy mua vật liệu xây dựng, phải tự đào móng toàn bộ căn nhà, rồi phải tự khuân đổ 30 khối # (30 tấn) đất để san lấp nền và làm công việc lặt vặt suốt ngày đến tối luôn, cho kịp thợ thi công.

  Đúng ngày đóng cừ đổ móng phía sau, th́ ông thợ chánh bị tai nạn giao thông. Thợ phụ làm cẩu thả, đóng cừ sơ sài. Ḿnh thấy vậy phản ứng, nhưng rồi bị thợ hồ và bà thân mẫu đứng về phía thợ, nói ḿnh nói oan cho người ta. Nhưng mà số cây cừ tự tay ḿnh mua, chỉ kiểm số cây c̣n lại là biết rồi, làm sao mà oan được? – sau  nầy nhà bị lún nứt không thể ở lâu được (sau khi bán người ta đập bỏ toàn bộ phía sau).

 Vừa xong căn nhà tường, bà thân mẫu lại kêu tiền hành sửa lại căn nhà cũ bên cạnh, để cho thuê có thu nhập thêm. Bắt đầu làm th́ có người phụ việc nhưng bà thân mẫu không chịu trả tiền công đúng yêu cầu, nên người ta bỏ về, rồi ḿnh cũng phải tự khuân đất đổ nền, phụ thợ đổ bê tông và dọn dẹp toàn bộ.

 Vừa xong việc th́  bà thân mẫu bị bệnh nhập viện ở B́nh Dương, khi trở về th́  kêu giao luôn căn nhà cho đứa em khỏi trả tiền thuê ǵ cả, mà phải cho mượn vốn và cả xe hon da để nó mua bán bách hoá với mối cũ của ḿnh. Mục đích là có con cháu ở gần để khi có đau yếu nó giúp đỡ. Nhưng bán một thời gian th́ làm đứt vốn hết, rồi bỏ ra đi. Tuy mất tiền hết nhưng ḿnh cũng mừng thầm, chắc hết nghiệp rồi, lấy nhà lại mua bán hoặc cho thuê để nuôi cha mẹ già rất khoẻ.

   Nhưng bà thân mẫu tiếp tục kêu giao cho đứa khác, lại cho mượn vốn nữa, rồi một thời gian sau cũng làm đứt vốn và bỏ ra đi.

   Bà thân mẫu lại tiếp tục giao cho đứa thứ ba, cũng giúp vốn cho mượn xe cộ luôn, rồi cũng tiêu xài hết vốn, mất mối mua bán luôn, nhưng vẫn c̣n ở lại đó.

   Sau đó bà thân mẫu trở bệnh nhập viện ở Sài G̣n, lúc nằm viện bất khả kháng mới giao cho ḿnh giữ một số tiền mặt. Khi trở về th́ mấy đứa bỏ ra đi cũng quay về thuyết phục bà thân mẫu gúp vốn cho nó làm ăn, v́ lúc nằm viện nó cũng có công thăm nuôi, nên bà thân mẫu quyết định phải giúp vốn cho nó làm ăn nữa.

   Lúc nầy ḿnh vừa ngăn cản và thuyết phục để tiền lại cho cha mẹ dưỡng già. V́ người xưa nói “phúc bất trùng lai” (phước không đền hai lần). Mà mỗi người giúp đỡ cho nó ít nhất là bốn lần rồi, mà vẫn làm tiêu tan hết th́ làm sao cứu văn được nữa. Luôn hành động liều lĩnh, tiêu xài phung phí, làm nhiều việc phi pháp, gây nhiều tai nạn rủi ro suốt một quá tŕnh dài. Nhưng bà thân mẫu không khuyên can để cảnh tỉnh nó, mà ngược lại đứa nào quậy phá nhiều th́ được giúp nhiều. Do đó nó mới ỷ lại, so b́, tranh nhau ḅn rút tiền bạc, tiếp tục xài phí, mua bán phi pháp tiêu hết vốn liếng.

  Thấy những điều quá ngang trái đó ḿnh rất đau ḷng, nên thường hay nêu lên để bà thân mẩu khuyên can nó và không chi tiền bạc vô lư nữa. Nhưng từ đó bị bà thân mẫu phản ứng gay gắt, dữ dội, quyết đứng về phía bên kia, bảo ḿnh phải lo t́m việc mà sống, giao tài sản lại cho mấy đứa nó cho có tương lai – v́ ḿnh là người khuyết tật.

  Mấy người quen có cảm t́nh với ḿnh cũng báo cho biết “bà già rất thán oán chú và kể nhiều tôi của chú…”. Ḿnh thấy những điều đó là không đúng sự thật, không  được b́nh thường rồi, nhưng vẫn thản nhiên, không phản ứng ǵ cả.

   Giai đoạn nầy ḿnh hơi bối rối và suy tư rất nhiều. Mặc dù toàn bộ tài sản là công sức, thành quả lao động của ḿnh. Nhà đất hiện tại cũng phải nhờ anh bạn giúp đỡ mới xin giấy tờ được, mà không chút luyến tiếc. Nhưng phải xử trí thế nào cho hợp đạo lư?. Nếu bỏ ra đi th́ sẽ tiêu tan hết, rồi ḿnh phải trở lại gánh vác cha mẹ già nữa chứ bỏ sao được. Trong quá khứ đă mấy lần suy sụp, ḿnh phải tận nhân lực để gây dựng lại. Rồi bà con không hiểu sự lư sẽ trách cứ ḿnh rất nặng.

   Dù lúc đó bên ngoài  có rất nhiều bạn bè có thế lực, tiền bạc và phương tiện làm ăn, thấy ḿnh chịu khó lao động, cần cù, nên nhiều người kêu đến hợp tác làm ăn. Thí dụ như anh Khoa – con của cựu tổng giám đốc Vifaco có nông trại trồng hoa. Anh Châu – trung tá trưởng C. A hậu cần B́nh Dương kêu ḿnh lên giúp chỗ ở và hợp tác làm xà bông .v. v..

   Nhưng ḿnh nhận thấy chỉ nặng t́nh lo cho gia đ́nh, chứ nhu cầu vật chất của bản thân th́ không cần thiết, mà mục tiêu đạo pháp là chính. Cho nên phải chờ vận mệnh an bài, chứ tự ḿnh rẽ ngoặc th́ bước đường đạo lư sẽ đổ vỡ.

  Lúc nầy ḿnh nhớ đến vị cứu tinh, tức đức kim thân Cha. Nghe nói Ngài đang chịu pháp nạn ở Hàm Tân.

    “Cảm Ngọc Hoàng hoạ thể lều tranh

    “Dương trần chẳng kể bia danh hành h́nh (4)

  Ḿnh muốn diện kiến Ngài, để mong nhận được một lời chỉ giáo hữu ích, mà không biết địa chỉ cụ thể nên khó hy vọng. Nhưng vẫn liên lạc với một chủ xe chạy tuyến Sài G̣n - Hàm Tân. Người ta nói trung tâm đó có nhiều trại lắm. Nhưng thấy ḿnh khuyết tật nên hứa giúp đỡ, lên đó sẽ hỏi thăm xem thân nhân ḿnh ở trại nào. Kêu ḿnh xuống nhà xe ngủ, chiều cho ăn cơm, rồi sáng dậy đi sớm.

   Đến đó đưa cá nhân ḿnh vào trại thứ nhất, từ lộ vào đó rất xa, chủ xe vào hỏi thăm th́ công an biết ngay, thân nhân ḿnh –  cô Hoàng Kim có ở đó. Chủ xe dặn ḍ, buổi chiều ra ngồi tại cổng trại, xe sẽ trở lại đón về.

  Làm thủ tục xong ban tiếp tân hướng dẫn ḿnh vào căn- tin nghĩ ngơi. Đến 13 giờ cán bộ xuống gọi ḿnh đầu tiên, chỉ vào ngôi nhà thuỷ tạ hai tầng rất đẹp, tại vị trí mặt tiền  của trung tâm. Chính ngôi nhà nầy buổi sáng đi ngang qua đó, ḿnh bị một luồn điển tác động vào cơ thể rất mạnh, tim đập cực nhanh, choáng váng tối tăm cả xung quanh, muốn ngất xỉu. May nhờ chiếc ghế đá gần đó, ḿnh ngồi tựa xuống một chút dần dần hồi tỉnh. Lúc đó cứ tưởng do đi đường xa – khoảng 100km nên bị sốc. Nhưng thời gian sau đó mới xác định được là do cơ thể ḿnh c̣n quá nặng trược, nên khi gần đối diện với luồng điển cực thanh, tất bị phản ứng và đó cũng là cơ hội được hoá giải khử trược cho ḿnh (nhờ sau đó có dịp đi Hà Nội – trên 2000km,  mới xác định được cơ thể ḿnh cực khoẻ, hơn hẳn mọi người trên xe. V́ suốt hành tŕnh chẳng hề ngủ, mà không bị ngây ngất ǵ cả,  th́ đi 100 km có nhằm nḥ ǵ).

 Vượt qua hồ nước bằng chiếc cầu gỗ có lan can, bước vào nhà. Nội thất trang trí toàn là gỗ quí, rất  nghệ thuật, sang trọng, đầy đủ tiện nghi. Chứng tỏ rằng vị đại tá giám đốc trung tâm đă nhận ra điều ǵ  đó?,  mới đối xử với một “phạm nhân” như vậy!. Nghe nói căn nhà nầy do các phạm nhân xây cất trong mấy năm mới xong, để làm nhà khách. Nhưng có ǵ huyền bí mà không ai vào ở được?.  Tiếp ḿnh tại pḥng khách là cô Hoàng Điệp – người đệ tử hầu cận. Ḿnh tự giới thiệu là bên pháp lư Vô Vi, cô liền xác minh “mật khẩu” – bên  đó có quen với ai? . Ḿnh đáp ngay: anh tư Đ. và anh V. – thật  t́nh chỉ biết duy nhất hai người đó. Nhưng rất may, cô ấy đắc ư. Cô cho biết Đức Cha đang tĩnh toạ ở tầng trên, rồi kể sơ về hiện t́nh trong đó. Xong cô chấp bút viết rơ hai câu: “anh trở về lo giải nghiệp và giải nghiệp tâm đi nhé. Hăy áp dụng Phật tánh vào đời” –  dù ḿnh chưa hỏi ǵ cả. Vừa lúc đó th́ công an bước vào, yêu cầu chấm dứt cuộc thăm viếng, vẫy tay cho ḿnh ra về, đi bộ ra cổng khoảng 5 phút sau là xe vào đón về. Tuy không được Đức Cha tiếp xúc nhưng ḷng ḿnh thỏa măn.

  Trở về nhà, thời gian trôi qua rất nặng nề. Do ḿnh ngăn cản không giao tiền bạc cho mấy đứa em, cháu. Nên bà thân mẫu dị ứng ḿnh rất nặng, qua hành động, cử chỉ, lời nói và không c̣n ăn cơm chung nữa. Ḿnh không buồn phiền mà nghe đau xót, thương hại hơn. V́ con, cháu quá nặng trược như vậy mà không kềm chế, giáo dục, lại thuận t́nh, đồng cảm,  tạo điều kiện cho nó gây thêm điều sai trái. Ắt sẽ tạo nghiệp xấu và gánh hậu quả chẳng lành, cả hiện tại và phần linh hồn nữa..

  Biết rằng chẳng thể khuyên can hay cứu văn ǵ được nữa và sẽ mất tất cả, ngoại trừ trường hợp bà thân mẫu mất trước, mới hy vọng c̣n giữ lại được nhà cửa.

   Tuy nhiên ḿnh vẫn cố gắng hoá giải “ c̣n nước c̣n tát”, t́m phương tiện cho nó làm ăn, mong xoay chuyển được t́nh thế, làm vừa ḷng bà thân mẫu. Nhưng an phận tính làm những dịch vụ nhỏ, thu nhập ít th́ bà thân không chịu.

Mà hơn nữa, ḿnh nhận thấy thực tế nó không thể mua bán hay hành nghề nào được nữa. Coi như đă nát nước rồi!.

    Nhân dịp có chị bạn, do không có người quản lư, nên kêu sang lại chiếc xe đ̣ khách chạy tuyến BD - HN, đang cho người ta thuê. Hy vọng dịch vụ nầy nó có thể làm được. Chỉ đi theo thu tiền hưởng lợi, c̣n giữ vốn gốc lại đó.  Biết rằng đây là phương án liều lĩnh,  nhưng nước cờ cùng,  trường hợp bất khả kháng rồi, phải “tận nhân lực mới tri thiên mạng”. Chơi ván bài chót, một mất một c̣n, hơn là giao tiền mặt cho nó sẽ mất trắng thôi. Nếu được th́ giúp cho nó có phương tiện sống và phụ nuôi cha mẹ già, chứ ḿnh không vụ lợi ǵ trong đó cả. Hoặc chấm dứt luôn, cho thoả măn tất cả. Ḿnh cũng muốn chuyển qua chương tŕnh khác, nhận bài học mới, tốt xấu ǵ cũng được, để kéo dài  chuỗi ngày giậm chân tại chỗ, buồn chán quá.

   Tuy nhiên ḿnh ch́ làm trung gian giới thiệu vậy thôi, chứ không có quyết định ǵ cả. Giả sử có quyết định cũng không được!.

                                                             *

    Rồi bà thân mẫu tán thành, sau đó giao cho người em tiến hành tự điều tra cụ thể về chiêc xe nói trên – th́ cả một hệ thống “may mắn” tinh vi đă giăng sẵn:

1/ - Gặp đứng cái anh đang thuê chiếc xe đó, là bạn học của người em. Cho nên anh ta thuyết phục rất có bài bản -  xe tốt, chạy rất có ăn, anh ta rất muốn sang lại nhưng không đủ tiền… bảo người em  ḿnh cứ bỏ tiền ra sang lại th́ anh ta tiếp tục làm lái xe cho và bảo đảm mọi thứ…

2/ - Tiếp theo, ḿnh dắt người em  lên bến xe để t́m hiểu thêm cho chắc ăn. V́ có anh trưởng bến là bạn học của ḿnh thuở nhỏ, anh ta cũng bảo mọi việc rất tốt đẹp…

3/ - Xuống công ty vận tải để t́m hiểu thêm, th́ cán bộ quản lư cho biết xe vẫn tốt chạy b́nh thường thôi …

  (Về nhà ai cũng mừng, cho đó là điều may mắn bất ngờ. Nên  tiến hành thế chấp nhà vay thêm ít tiền, để sang chiếc xe. Khâu nầy là quan trọng và khó nhất, ḿnh nghỉ nếu có ǵ bất lợi, th́ bề trên không cho vay được tiền. Đúng như dự đoán, cả hai ngân hàng không giải quyết. Chỗ thứ ba th́ cho vay đúng nguyên tắc, số lượng rất ít không đủ. Ḿnh mừng thầm, đă thoát nạn!).

4/ - Nhưng lại một điều “may mắn” nữa, có anh bạn của người em ḿmh, lại thân với giám đốc ngân hàng, anh ta giới thiệu và được giám đốc ngân hàng phá luật, thuận cho vay gấp bốn lần chỉ tiêu. Nhưng số tiền vẫn chưa đủ,

5/ - Th́ điều “ may” nữa, chị bạn ḿnh la chủ chiếc xe, vui ḷngcho thiếu số c̣n lại chừng nào có trả sau.

                                                      *

    Làm thủ tục sang tên, rồi làm hợp đồng cho người em thuê lại theo như yêu cầu của nó. Vừa xong, th́ bị công ty vận tải trở mặt phản trắc: bảo chiếc xe nầy không an toàn kỷ thuật, không cho chạy, phải bỏ ra cả trăm triệu sửa chửa mới đi được . V́ người chủ của nó là càn bộ cao cấp ngành thuế, nên không ai dám gây khó khăn và lúc sang xe th́ không ai dám nói thật cho ḿnh biết, kể cả trưởng bến cũng vậy!

    Rồi xe vừa sửa xong tạm chạy được, th́ anh bạn lái xe đă cam kết giúp đỡ cho người em, bèn rút lui.

    Coi như xong – cạm  bẩy “may mắn” của ma quỷ giăng ra, đă tóm gọn con mồi.

     (sau nầy ḿnh t́m hiểu th́ mới biết chiếc xe đó kinh doanh bị thua lỗ rồi mới cho thuê. Tên thuê xe, lái trực tiếp cũng không có ăn nên mới thuyết phục sang lại cho người em  ḿnh).

    Từ đó việc chạy xe, tiền bạc chi thu là do bà thân mẫu và người em quyết định. Ḿnh hoàn toàn không liên quan ǵ cả. Nhưng ḿnh vẫn thường hay khuyên nhủ, thuyết phục cẩn thận, cần kiệm  trong việc sữ dụng tiền bạc. V́ lư do đó, nên bị bà thân mẫu thẳng thừng yêu cầu ḿnh ra khỏi nhà, giao toàn bộ nhà cửa, xe cộ cho tao và  mấy đứa nó quản lư vẫn đươc. Nhưng ḿnh vẫn nhẫn nhục không phản ứng ǵ cả, tự ḿnh làm thợ hớt tóc đủ sống.

    Chiếc xe khởi hành chuyến đầu tiên là bị tai nạn nhẹ, rồi  những xui xẻo, rủi ro nối tiếp. Bà thân mẫu âm thầm lo chạy tiền bạc cung cấp thêm, mà không cho ḿnh biết ǵ cà.

   Sau đó chịu hết nỗi, mới lấy xe giao lại cho đứa cháu trai, lại tiếp tục báo cáo bị thua lỗ.

   Sau đó lại giao xe cho đứa em trai, th́ sự rủi ro lại gia tăng.  Nhưng cũng gần đến dịp tết, những người trong nghề ai cũng bảo: “ cứ yên tâm, dịp tết chạy lấy vốn lại rất dễ. Hơn nữa đă chạy xe th́ phải chấp nhận buôn lậu và chở hàng lậu, chứ chở hành khách là không có ăn”.

   Lúc nầy đến nước cùng, bà thân mẫu bắt buộc ḿnh phải theo xe để phụ kiểm soát tiền bạc. Bất khả kháng ḿnh phải đi theo xe cho có lệ vậy thôi, chứ chẳng có quyền hành ǵ. Mà ngược lại, khi ḿnh thấy có những điều không tốt về báo lại, th́ bà thân mẫu lại bênh vực và  tiết lộ cho cho đứa em biết để gây sự thù hằn…

    Ra ngoài đời ḿnh thấy xă hội bi đát quá rồi, muốn sống đượcphải dấn thân vào tội lỗi như mọi người: buôn lậu, chở  hàng lậu… miền trung hàng lậu chất từng đống như  củi,  của cán bộ mặc sắc phục là nhiều. Xe chờ hàng lậu th́ qua trạm dễ hơn , v́ chung tiền ṣng phẳng. Xe ḿnh không chở hàng lậu th́ bị giữ lại, gây khó khăn – v́ không ai tin. C̣n ngoài bến Nam Hà Nội th́ có cả nhà kho giữ hàng lậu cho khách, chủ xe khỏi chịu trách nhiệm ǵ!.

   Ḿnh bị tổn thương thần kinh, cơ thể yếu quá, sợ đi xa không nỗi. Nhưng bị ép buộc, bất khả kháng ḿnh phai ra đi cho vừa ḷng bà mẹ. Nhưng trải qua đường dài 2000km, với tai nạn băo lũ, đường sá hư hỏng rất nặng, đến 4 ngày - đêm không ngủ, mà chẳng hề hấn ǵ. Nhờ đó mới biết cơ thể ḿnh có sức chịu đựng rất mạnh, hơn tất cả mọi người trên xe.

   Trong những chuyến đi đó, tâm hồn đau đớn tột cùng, nhiều lần sướt mướt với xót xa nuốt lệ. Bởi nhiều t́nh huống trái ngang, thảm cảnh hải hùng: cảnh đói nghèo xơ xác ở miền trung, tiêu điều trong băo lũ, hiu quạnh cheo leo giữa núi rừng vắng lạnh. Miền Bắc từng tốp người nheo nhóc – già bi luỵ,  trẻ héo hon từ bỏ quê hương bế bồng theo xe vào “kinh tế mới”. Lại bị chính nhà xe của ḿnh hà hiếp, đối xử tệ bạc – đó chính  là h́nh ảnh cha, chú, bà con quê mùa của ḿnh ngày nào! làm sao mà không đau xót, ứa lệ. Lúc nầy mới  thấy hết chơn tính của mấy đứa em, cháu – thật chết điếng, tan nát cỏi ḷng.  Đường đèo khúc khuỷu, trên th́ núi non ngút ngàn, dưới là biển xanh vô tận – với thiên nhiên, con ngưới bé nhỏ quá, làm sao mà không khiếp sợ!.

   Suốt ngày đêm chẳng hề ngủ – ư thức đây là một sự cố nghiêm trọng, đang đối diện một thế lực ma quỷ dữ tợn, sẽ một mất một c̣n. Cho nên nhiếp tâm tuyệt đối, ngồi mật niệm danh Thượng Đế bất ly. Ngoài ra không biết ǵ khác nữa.

    Ḿnh cũng hy vọng nhờ thanh điển bề trên hoá giải, sẽ cứu văn đượct́nh thế. Nhưng ngược lại, cường độ tai nạn càng lúc càng gia tăng:

 - Chuyến đầu th́ bị nạn, xui rủi  rất nhiều, nhưng c̣n nhẹ.

 - Chuyến thứ hai th́ tai nạn không thể kể hết, từ việc hư xe liên miên, mà các bộ phận không quan trọng, nhưng thợ máy lại không khắc phục được. Nhiều lúc hư xe rất đơn giản, nhưng trong đêm đen mưa băo giữa núi rừng, cách làng mạc hàng trăm cây số, biết làm sao!. Đến tai nạn băo, lũ dồn dập. Dọc đường bị công an đón chặn  liên tiếp, phạt đủ lư do, thu giữ hết tất cả giấy tờ của xe và của tài xế, rồi cơ quan nầy lại giữ giấy của cơ quan khác. Tài xế, lơ xe chia hai phe gây  gổ đánh lộn. Về đến Phan Rang th́ tài xế bất cẩn, gây tai nạn xe bị hư rất nặng, nhưng ráng chạy về được đến nhà rồi nằm ụ luôn.

   Sau đó cũng ráng chạy tiền sửa x e cho kịp dịp tết, là lúc xe thiếu khách thừa, giá vé tăng rất cao. Đă làm hợp đồng đổi tài xế khác, sắp đến giờ khởi hành th́ mẹ tài xế chết, phải thuê người khác không làm hợp đồng kịp, coi như bất hợp lệ.

   Vẫn khởi hành, lại được sắp tài vào ngày giờ rất tốt, tưởng rằng đó là theo thứ tự công bằng. Nhưng thật là quỷ quái – do  đúng giờ cao điểm, các cán bộ của công ty vận tải bất chấp luật xếp tài, tung tất cả xe nhà của nó ra hàng chục chiếc, chận rước hết khách miền trên . Xe ḿnh khởi hành ngay lúc cao điểm tết, nhưng đến giờ xuất bến lại không đầy khách, coi như thua. Nhưng cũng ráng chạy, ra đến miền trung t́m cách bán khách để quay về cho kịp chuyến nữa, cận tết.

   Về đến Phú Yên, trên xe có mấy người khách, qua đoạn đường rất vắng xe chạy nhanh tài xế bất cẩn đụng hai em học sinh đi xe đạp bị thương nặng, hoảng loạn xe lao qua lề đường bên trái lật nhào xuống con kinh cạn, nằm nghiêng 90 độ. H́nh như ḿnh bị bất tỉnh mấy giây, rồi có người phía dưới đẩy lên. Ḿnh mở cửa chui ra được, lần lươt gần 10 người chui ra khỏi xe, gần như đều bị xây xát nhẹ. Riêng ḿnh tuyệt đối không có một dấu vết hay một cảm giác nào là vừa bị tai nạn. Ḿnh chỉ nói được một câu: “thôi anh em c̣n đủ hết là mừng rồi”.

    Sau đó, người em đưa nạn nhân đi bệnh viện, công an làm việc xong. Th́ một sự cố xảy đến, công an báo xe cẩu đến bảo ḿnh chi tiền để đem xe lên. Nhưng trực giác thấy không ổn, ḿnh bảo vụ nầy bên bảo hiểm chưa xác minh, xe hư rất nặng và tôi không có tiền, nên chưa câu xe lên được. Nhưng rồi phía tài xế và lơ xe lại áp đảo, bảo ḿnh gây trở ngại công việc- (may mà c̣n giữ nguyên hiện trường, vậy mà sau nầy bảo hiểm Bảo Minh c̣n gây khó khăn hiểm ác – nếu ḿnh nhẹ dạ nghe lời công an đem xe lên. Coi như mất trắng tiền bảo hiểm).

   Rồi trời cũng vừa tối, ḿnh trải tấm bạt trên lề đường nằm đỡ qua đêm, lúc nầy coi như chỉ c̣n cái tâm không, đúng là “cực động trở thành cực tịnh”, hay là “thất thần”ḿnh cũng chẳng biết?

   Đến gần 9 giờ đêm, trời nổi gió, mây giăng đen kịt báo hiệu cơn mưa rất lớn. Giữa đồng vắng không một bóng nhà. Ḿnh chẳng buồn lo, gởi thân  mạng cho trời chứ bết sao!.  Th́ liền đó có một lăo ông, từ trong thôn xa vượt qua đồng ruộng, vai vác cái thang dài, tay xách  b́nh trà nóng. Tới nơi, để b́nh trà xuống, xong ông gác một đầu thang lên thành xe, rồi kéo tấm bạt vắt ngang qua chiếc thang, ra dấu bảo ḿnh vào đó, rồi ông đi về – do  lúc trưa ông đi chăn vịt, thấy ḿnh bị tai nạn.  Ḿnh thật xúc động mà chẳng nói được nên lời. Nhưng sau đó gió thổi mây tan, trời trong xanh, trăng soi vằng vặc.

  Qua ngày sau, người em theo xe về nhà để làm thủ tục bảo hiểm. Ḿnh ở lại cùng với lơ xe và tài xế để giữ xe. Ban ngày họ bỏ đi t́m chỗ tránh nắng và kiếm đồ ăn. Ḿnh luôn thiền định dưới tấm bạt, lúc mệt mỏi quá th́ ngă lưng thư giản một chút rồi dậy, chứ không ngủ được và cũng chẳng nghĩ đến việc ăn uống, trong túi c̣n chút ít tiền để hậu thân. Nhưng cứ đúng trưa và chiều, sau khi xả thiền, quay lại phía sau th́ thấy có sẳn một phần cơm với thức ăn rất nhiều, đủ cho ba bốn người ăn. Ḿnh ăn xong rồi, đi t́m tài xế và lơ xe lại cho nó ăn – đó  là do quán cơm “tù” gởi các xe khác đem đến, để gây t́nh cảm về sau.

   Qua sáng hôm sau nữa, ḿnh xét thấy chẳng c̣n ǵ để giữ nữa, mất tất cả rồi, có giữ cũng chẳng được ǵ!.  Nên quyết định đón xe về nhà. Xe quen cho đi nhờ không lấy tiền. Nhưng nó lại bị hư nằm đường trọn một đêm, đến ngày hôm sau nữa mới về tới Sài G̣n. Suốt thời gian đó ḿnh cũng chẳng cần ăn uống ǵ. Về gần đen Sài g̣n, th́ có một hành khách xuống xe lúc nào không biết, mà bỏ quên ổ bánh ḿ ngọt phía sau lưng, ngay trước mặt ḿnh. Không c̣n ai ngồi gần nữa, ḿnh lấy bành ḿ xuống ăn xong th́ đến QL 13 xuống xe, đón xe ôm về đến nhà rất vững bụng.

                                                              *

  Trở về trong giai đoạn nầy gia đ́nh cực kỳ căng thẳng. Đứa em trai th́ vẫn ăn nhậu vô tư. Bà thân mẫu th́ trở bệnh nặng và luôn quở trách ḿnh. Riêng ḿnh có khi ba, bốn ngày mới ăn một lần, luôn tỉnh lặng thiền định, ư thức được đây là sự chuyển biến của thiên cơ nên buông bỏ tất cả.

   Tiếp theo là kêu bán bớt căn nhà bên cạnh, lấy trước số tiền để người em đem tiền ra Phú Yên lo thủ tục và sửa chửa xe đem về. Nhưng mấy ngày sau công an gọi điện về hỏi sao không ra đem xe về. Chứng tỏ người em không có ra ngoài đó, ít ngày sau nó đem h́nh ảnh về mới xác minh là nó lấy tiền đi  chơi ở Phan Thiết.

   Sau đó nhận hết số tiền nhà c̣n lại để nó lo thủ tục nhận tiền bảo hiểm. Lại bị bảo hiểm Bảo Minh thật là quỷ quái, gây khó khăn hiểm ác đủ thứ, bắt phải có biên bản của cơ quan kiểm định ngoài đo xác nhận xe an toàn kỷ thuật mới được. Trong khi lúc xuất bến đă có biên bản đó rồi mới chạy được.

    Xe bị va chạm mạnh, đang nằm dưới kinh mà bắt phải tháo mở nhiều bộ phận như bố thắng, tay lái v..v . để kiểm tra kỷ thuật. Ḿnh phải hối lộ cho cơ quan kiểm định ngoài đó nó mới chịu xác minh, chứ các bộ phận làm sao c̣n nguyên vẹn được. May có chị bạn (chủ bán xe), là cán bộ cao cấp can thiệp, nhưng cuối cùng phải chi lại cho tụi bảo hiểm Bảo Minh 20% nó mới chịu bồi thường. Nếu là dân trơn th́ coi như thua, mất trắng rồi.

   Người em gom hết số tiền bán nhà với tiền bảo hiểm ra ngoài đó đem được xe về, nhưng không c̣n chạy được nữa. Tiền bạc bao nhiêu th́ chẳng ai biết?

                                                          *

    Coi như bế tắt hoàn toàn, thời cơ đă chín. Bọn ma quỷ vô h́nh đă huy động hết lực lượng mở chiến dịch tổng tấn công, với chiến thuật biển người, nội công ngoại kích. Chúng tá vào áp đảo, điều khiển tất cả người trong gia đ́nh, các cơ quan nhà nước, bà con, láng giềng… đồng loạt tấn công ḿnh mănh liệt, quyết hạ gục. Đánh ngay vào yếu điểm biết ḿnh rất nặng t́nh cảm lo kinh tế cho gia đ́nh, và rất sợ mất uy tín về tiền bạc, nợ nần đối với người ngoài. Chúng biết thần kinh ḿnh bị tổn thương rất yếu, làm căng một chút là tiêu luôn.

  Trong gia đ́nh th́ đổ trút hết tội lỗi cho ḿnh, bà thân mẫu th́ quở trách rất nặng, nêu lư do hơi khôi hài “tại mầy bỏ tiền ra lo phương tiện cho nó làm ăn, mới có tai nạn, nên nó mới đánh mầy”. Em, cháu,  những đứa mà ḿnh đă hi sinh chăm lo cho nó suốt mấy chục năm qua – đứa  th́ đánh đá vào mặt, đứa th́ chửi rủa thậm tệ, đứa th́ truy tố ra toà.

   Bên ngoài th́  bà con láng giềng, những người làm ăn liên quan, luân phiên kéo đến hàng chục người, vây nhà sỉ vả đ̣i nợ. Mà số nợ nần đó ḿnh chẳng hay biết.

    Các cơ quan nhà nước: ngân hàng vô lập biên bản tịch thu nhà đang ở. Công an kinh tế mời ra làm việc. Toà án gởi trác đ̣i liên tục. Công an Phú Yên gọi ra giải quyết việc bồi thường cho nạn nhân…

   Công ty vận tải th́ không giúp đỡ ǵ cho xe bị tai nạn, mà gọi lên đóng tiền khoán xe đủ, không cho miễn giảm, không cần biết ǵ cả …. có liên quan va chạm rồi mới biết rơ bản chất của con người, của quí cơ quan, quá ư là ghê sợ – đúng nghĩa là “duy vật”, chỉ biết có tiền bạc, của cải, vật chất thôi!. Hơn nữa người ta ví kẻ bất lương “coi trời bằng vung”. C̣n những tín đồ vô thần th́ “coi trời thua vung” luôn – không có trời, th́ làm ǵ có t́nh người!.

                                                                 *

   Coi như từ lúc trong gia đ́nh bắt đầu khảo nghiệp, rồi thời gian đem chiếc xe về, cho đến phút cuối nói trên. Tất cả sự việc ở mọi nơi mọi lúc, với mọi đối tượng có liên quan… đều diễn biến rất bài bản, có sự sắp đặt khéo léo cả một hệ thống, liên kết chặt chẽ, tinh vi từng chi tiết như là vi tính,  mà ngôn ngữ không sao nói hết được. Do đó, giờ nầy ḿnh  thấy chẳng c̣n phản ứng, hay tính toán xoay trở ǵ được nữa.

    Đúng là mấy gă hắc ám vô h́nh viết kịch bản, dựng tuồng và làm đạo diễn đó chớ ǵ!.

   Nhưng cũng chính cái bài bản quá quắc đó mà nó bị phản tác dụng –nguỵ   trang quá độ là tự lộ mục tiêu. Nguỵ biện quá lời là tự phô sự giảo quyệt của ḿnh. Nên ma quỷ chỉ tinh  ranh, hung dữ chứ không khôn ngoan đâu.

   Nhờ đó mà linh tính cảm ứng và trực giác mách nước – ḿnh đă phát hiện, h́nh dung được phần nào thực chất của những vụ việc.

    Cho nên coi như pha, đưa ḿnh đến trạng thái “cực động trở thành cực tịnh”. Dồn ḿnh vào thế bí hiểm ngặt nghèo, nên đă “lấy tử lộ làm sinh lộ”. Lúc đó trở lại b́nh tỉnh thản nhiên, tới đâu th́ tới!?.

   Luôn vững tin ở lẽ công bằng tuyệt đối của siêu nhiên, niệm danh đấng “công lư” bất ly. Tâm hồn ổn định tự nhiên, thần kinh không dao động, tim đập không trật nhịp nào, ḷng không chút nuối tiếc nhà cửa, của cải.

   Tuy nhiên ngay trong cơn bấn loạn đó, ḿnh có một lời đại nguyện được lập lại nhiều lần: “Nếu đây là tội lỗi, hậu quả do con gây ra, xin Thượng Đế cho được đền tội. Chịu đoạ vào hoả ngục ngay, hoặc Ngài huỷ diệt cả hồn xác luôn cũng được. Chỉ xin có một điều, là cho mấy đứa cháu nhỏ có chỗ ở ổn định để học hành” . Sau  đó tất cả mấy đứa cháu đều được đổi đời mầu nhiệm, trên mức yêu cầu.

     Vào lúc đó lại gặp một sự cố lớn – đúng thời điểm thị  trường nhà đất đang khủng hoảng trầm trọng, nên nhà đất bán chẳng ai mua. Công an kinh tế và ngân hàng đang tiến hành phát măi giá bèo.

    Th́ ngay sau đó, nội vụ được giải toả trong tíc tắc: đồ đạc mạnh ai nấy khuân vác để trừ nợ.  Rồi có người t́m mua nhà luôn, nhưng giá rất rẻ, được ít tiền chia trả cho ngân hàng và bà con, tuy nhiên vẫn con thiếu một ít, bà con xoá nợ cho.

   C̣n chiếc xe hư th́ đứa cháu đem bán rẻ, để lấy lại số tiền nó sửa chửa. Công ty vận tải th́ cắt hợp đồng tịch thu tiền thế chân xe.

   Buông bỏ tất cả, tinh thần ổn định, thân thể b́nh an toàn vẹn – chiến  thắng. Có giao đấu mới biết được thiền lực.

                      “Đất dù rúng động tâm không rúng

                      “Trời có lung lay tâm chẳng lung.

                                                         *

   Xong tất cả đều ly tán. Chủ mua nhà cho ḿnh và bà thân mẫu tạm trú lại đó. Lúc nầy c̣n duy nhất duy nhất mỗi ḿnh anh Thương hỗ trợ  nhiệt t́nh, tới lui mỗi ngày.

    Sau đó chủ mua nhà đập phá để xây lại, yêu cầu ḿnh ra đi, vứt đồ đạc ra ngoài. Lúc đó vẫn chưa biết đi đâu?

   Ngày hôm sau ḿnh và anh Thương hợp tác, mới t́m được căn nhà cho thuê.

   Anh Thương đánh xe hơi đến lượm mót mấy món vụn vặt c̣n lại ra đi.  Riêng tủ sách lại cũng giống như năm  1975, ḿnh dồn vô bao đem cho người quen, chỉ giữ lại bộ Từ Điển Hán Việt và quyển “Kim Cổ Kỳ Quan”- 1849,  của Đúc Thầy Tây An. Nhưng quái lạ, cả tủ sách vậy mà bọn chuột lại t́m ngay quyển sách nói trên cắn nát hết ( sau nầy có người quen cho lại quyển khác)

   Ra đi hợp pháp thanh thản. Tất cả người láng giềng và bạn đạo đều tránh xa, nh́n ḿnh với nụ cười nhếch mép. Chỉ có một anh bệnh tâm thấn phụ giúp ḿnh và anh Thương đưa đồ đạc lên xe, rồi theo xe giúp chuyển đồ xuống.

   Đến tá túc tại ấp Tây, xă Vĩnh Phú, Huyện Thuận An. Nơi đó chỉ mới biết được một ngày thôi, trước đó chưa biết phải về đâu?

         Lúc đó là gần cuối năm Đinh Sửu - 1997.

          “Ngựa đă gác yên không người cỡi

          “Dê không ăn lộc ngoảnh về Tây.(5)

   Ở ấp Tây nhà mặt tiền đường,  mặc dù rất cố gắng t́m phương kế sống, nhưng mấy tháng trôi qua đều  tuyệt vọng không làm ǵ được. Cô đơn, xa lạ, ngày ngày chiêm nghiệm, khảo cứu lại sách vở, nhưng cũng không hiểu thêm được ǵ . Thường tâm sự, trao dổi chút ít với anh Thương, là người thân độc nhất trong lúc nầy.

    Cuối cùng tính đi xin việc làm thuê để có sống, trước đây rất nhiều người quen nhắn gọi ḿnh đến phụ việc. Nhưng lúc đó đến xin việc làm tạm, th́ tất cả đều từ chối, v́ lư do khách quan: hàng bán không chạy, hoặc bị ngân hàng không cho đáo hạn  .v.v.

   Một lần bà thân mẫu yếu quá, anh Thương đánh xe đến đưa đi bệnh viện Đồng Nai, có người chị chăm sóc.

   Ơ nhà một ḿnh, xét thấy trời đă trừng phạt tiêu tán hết, bây giờ lại phong toả kinh tế nữa – là đồng nghĩa với tước sự sống rồi, th́ thôi ḿnh c̣n chống lại làm ǵ nữa. Sau đó tiến hành làm thủ tục hiến xác cho trường y khoa, mà rất phấn khởi. Rồi c̣n ít tiền để dành cho bà thân mẫu uống thuốc. Ḿnh quyết định không cần ăn uống ǵ nữa, mà cũng không nói ǵ cho anh Thương biết.

   Nhưng trưa ngày hôm sau, anh Thương ghé qua bảo có chị Thuỷ bên Mỹ về, gởi cho anh Tiên cái nầy – là một phong bao, mở ra đếm được hai triệu đồng.

   Rồi ngay chiều hôm đó bà thân mẫu cũng xuất viện cấp tốc trở về, lo nấu cơm ăn uống trở lại b́nh thường …                                                     *

   Ít lâu sau bà thân mẫu trở bệnh nặng, phải chuyển luôn về Đồng Nai để có người chị giúp đỡ. Anh Thương cũng đánh xe đến giúp chuyển nhà rời khỏi B́nh Dương, trong năm 1998.

   Đưa ḿnh sang Biên Hoà, thấy hoàn cảnh cùng cực, hẫm hiu, chỗ ở tồi tệ … anh Thương buồn héo hắt. Bắt tay tiễn bạn ra về, ḿnh chỉ nói được một câu: -  “ ḿnh phải vững đức tin”.

   Qua Đồng Nai thuê được cái cḥi là bé nhỏ, nằm sát bờ vực sông Đồng Nai, ngay khúc vịnh, quay cửa ra sông, rất vắng vẻ. Gần bên núi Bửu Long.

           “Mấy ai tường rồng ẩn vực sông

           “Nằm co khúc vịnh vội trong phụ hoàng (6)

  Ở đó mặc dù cũng đă t́m nhiều việc sinh sống, nhưng không làm ǵ được. Phải đến phụ việc cho quán ăn cách đó khoảng 4 km, để ăn cơm no bụng thôi. Mà quán bán đồ mặn, c̣n ḿmh ăn chay, nên ăn rất đạm bạc. Sáng đi làm sớm, chiều tối về căn cḥi với bà thân mẫu.

   Tài sản quí giá trong lúc nầy là chiếc xe đạp trành, của người quen mới cho, làm phương tiện đi lại. Nhưng lại bị bọn cướp giật –  chúng làm phương tiện tẩu thoát lúc giật vàng của người khác. Ḿnh phải lội bộ một lúc, vẫn thản nhiên, vừa đi vừa niệm danh Thượng Đế liên tục, về đến nhà tối lắm. Sau đó nó bị công an bắt, thu hồi chiếc xe đạp trả lại cho ḿnh…

  Một thời gian sau mới nhận ra chỗ ḿnh phụ việc là ấp An Hoà, Hoá An, Biên Hoà, Đồng Nai.

         “Người Lành cũng đặng một nơi an  hoà

         “Đất Đồng Nai đèn đỏ một nhà

         “Độ trong bá tánh thượng hoà hạ an…(7)

 Rồi ít ngày sau lại nhận ra ở nhà trọ bên cạnh đó có một phụ nữ tên Hiền # “lành” cốt cách khác thường, đang làm công nhân tại xí nghiệp giày Pou chen.

          “Khó giữ thay Thạnh Mỹ rốt làng

          “Giày da buộc chặt tầm đàng đi xa (8)

  Thấy có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy. Không rơ hư thực thế nào, nhưng ḿnh cũng chẳng dám bỏ qua, nên bèn viết thơ tỏ bày cho cô ấy biết là vận mệnh của cô có liên quan với lời tiên tri trong sách vở. Lúc nầy là gần cuối năm năm 1999.

   Sau khi chuyển thơ xong là có sự cố ḿnh phải nghĩ việc ngay. Ít ngày sau là quán ăn đó cũng đóng cửa luôn.

   Trở về căn cḥi nhỏ, lại cố gắng t́m công việc làm để có sống, nhưng cũng chẳng làm ǵ được. Ban ngày thỉnh thoảng thả bộ lên núi Bửu Long, thơ thẫn qua những cụm rừng vắng, thiền định, trầm tư – mai nầy ḿnh sẽ về đâu? Làm ǵ để sống?...

   Những lúc hoàng hôn cô tịch, tựa cửa nh́n ḍng sông phóng khoáng: hôm th́ trong biếc lửng lờ, bữa th́ đục ngầu cuồn cuộn … vẫn hồn nhiên xuôi ngược.

   Nó gợi lại cho ḿnh: hăy lắng nghe“Tiếng nói của ḍng sông” – tác   phẩm của Hermann Hesse  đại văn hào người Đức.

  (Ngày xưa Tất Đạt đă rời bỏ tổ ấm gia đ́nh, đi t́m thầy học đạo để tỏ ngộ chân lư.Trải qua mấy vị sư khổ hạnh, chàng không hài ḷng. Rồi đến gặp được phật Thích Ca – đang là thần tượng của mọi người. Nhưng chàng đă biện luận với Đức Phật và từ tạ Ngài để ra đi t́m chân lư cao hơn nữa. Đức Phật bảo - “những điều người nói rất khôn ngoan, ta mong rằng người không lầm lạc với những điều lư luận đó…”.

  Rồi chàng cũng đă lạc vào “mê hồn trận” của trường đời. Nhưng phút cuối cũng kịp tỉnh ngộ và buông bỏ tất cả. Quá chán ngán,  phút tuyệt vọng sau cùng định buông ḿnh xuống ḍng sông. Nhưng nhờ tiếng “om” của ḍng sông làm chàng thức giác…

    Rồi Vệ Sử – gă chèo đ̣ hàn vi xuất hiện, cứu mạng chàng. Cho tá túc, cùng chèo đó để độ nhật. Rồi mỗi ngày dạy cho chàng hăy biết lắng nghe “Tiếng nói của ḍng sông”.Nhờ đo ít lâu sau Tất Đạt liễu ngộ, quán triệt được “chân lư nhất nguyên”. Vệ Sử từ giă biến mất…).

 

      Những buổi chiều bên ḍng sông vắng, ḿnh có viết một bài thơ kỷ niệm.

 

                                    Tà dương le lói ngoắt về Tây

                                    Chiều đông sông lạnh sương giăng đầy

                                    Ngậm ngùi nước biếc ru thuyền nhỏ

                                    Thương núi cô sầu tím sắc mây

                                    Bến vắng đêm về người có biết

                                    Ḿnh ta thổn thức với trăng gầy

                                    Trăng lặn canh tàn sao đáo xứ

                                    Gót trần lữ thứ vẫn c̣n đây.

   Rồi mấy ngày sau, lúc xem lại quyền “Kim Cổ Kỳ Quan”, bất ngờ phát hiện ra một địa chỉ quen thuộc trong đó, mà trước năm 1997 ḿnh đă đọc rất nhiều lần, nhưng không biết đó là nhà ai, ở đâu? – Toa  độ đó chính là căn nhà của ông thân phụ ḿnh, lúc từ trên quê xuống mua lại dựng lên trên ít đất c̣n lại tại G̣ Chay ở Lái Thiêu. Sau khi ḿnh bị tai nạn, không ai nuôi dưỡng, ổng cũng sơ tán đi tỵ nạn, nên nhà đó bỏ trống.

 

     “Ghe vàng trôi mé biển dẫy đầy

     “Thuyền chèo mát nước tới rày Kiến-an

     “Nhà cột vuông kèo bản sữa sang

     “Nhà thờ Tấn-đức ch a toan lo rày

     “Tổng Định-hoa người đến dẫy đầy.

    “ Tứ phương tùng phục hội nầy thảnh thơi. (9)

                                                         ….

   Tất cả các cụm từ “riêng” trên đây hợp đúng với tên địa phương, nhưng  mới đổi lại đúng năm 1997, rồi chữ “sữa” (nhà máy sữa Hà Lan) cũng mới thành lập đúng năm 1997 – cho nên trước đó làm sao mà biết được!

    Ḿnh hiểu ra, đây là thiên cơ sắp đặt và đă mách bảo, nên thuyết phục bà thân mẫu trở về căn nhà nói trên, dù có khó khăn cũng ráng chấp nhận vượt qua …

    Ngay chiều hôm đó phone xuống Sài G̣n báo tin cho anh Thương biết. Lúc nầy xe của anh Thương đang đưa đón nhân viên cho nhà máy sữa Hà Lan, nằm gần bên căn nhà đó.

   Sáng hôm sau chuyển nhân viên đến, xong anh Thương đánh xe thẳng qua Đồng Nai, phụ khuân vác đồ đạc chất lên xe, cùng với bà thân mẫu, chạy về Lái Thiêu, mệt tá lả nhưng anh Thương rất mừng vui.

  Sau đó ít ngày rước ông thân phụ trở về luôn. Có người chị phụ trợ cấp.

   Trở lại đất G̣ Chay của 18 năm về trước (1975 – 1992) mừng mừng, tủi tủi …

   Về đây rất yên vắng, thanh thản, cḥm xóm thân quen.

    Những người bạn thời trung học, lần lượt ba nhóm, gần 30 người t́m đến thăm giúp đỡ và an ủi – “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”

-         Nhóm thứ nhất do anh Ba Tồn – phó chủ tịch huyện hướng dẫn.

-         Nhóm thứ hai do anh Gô – G. Đ Victory…

-         Nhóm thứ ba do anh Gặp – hiệu trưởng trường Bến Cát…

Những cô bạn ở  xa tận dưới góc biển cũng có mặt.

 (Thậm chí sau nầy có nhóm bạn thời tiểu học từ trên quê rất xa, cũng xuống t́m thăm và mời về họp mặt hằng năm).

  C̣n  quư bạn đạo, và  láng giềng… th́  ai cũng “ nể sợ” ḿnh như hủi – bởi “tu hành ǵ mà thấy ghê quá” – ư là chưa đủ 81 nạn, chưa bằng cái ông trong rừng Ấn Độ c̣n da bọc xương và  chưa bị đóng đinh dó!...

 Cho nên không có ai đến nhà. Ḿnh đến thăm họ th́ ai cũng rất vui vẻ, trên môi luôn nở những nụ cười thật châm chọc, hắc vào mặt và những câu dạy đời rất bố thí – bởi ấn chứng tu hành của họ là phải “vô mánh”, luôn gặp điều hên, may mắn … đấy là mục tiêu cao nhất của người tu!. Họ tự hào, hảnh diện là đă đi đúng đường chánh nên mới được ơn trên phù hộ b́nh yên, phát tài. Thậm chí có người c̣n khoe cái bụng phệ là đă phát tướng giống phật, giống ông Tám. C̣n ḿnh “tu hành ǵ mà tàn gia bại sản, ốm như c̣ ma”.

  Ḿnh định nói chuyện với họ vài điều, th́ nhận được những cái lắc đầu, bĩu môi và một tràng “thôi …  thôi … thôi”.

  Có người lạ biết ḿnh thiền theo pháp lư vô vi, họ lắc đầu, so vai - “phải mập à nghen! phải giàu chứ”! –  bởi bên đó ai cũng phệ, đinh veston, đi xế hộp, họp hotel, ăn restaurant – cho ḿnh xem ảnh và video).

    Đó , bởi vậy nếu trước đây ḿnh đi cầu đạo mà lại chia rẽ, đố kỵ với bạn bè ngoài đời là điều lầm lạc lớn, rất đáng tiếc, coi như đi vào ngơ cụt. Hơn nữa trong  nhóm bạn học ngoài đời, từ  thuở ấu thơ cho đến bây giờ vẫn có nhiều người đức tính rất tốt. C̣n  những người bạn đạo, mang danh “đạo”… mà ḿnh đă tiếp xúc trải qua nhiều thành phần, chẳng t́m thấy được ai khả dĩ có chút ấn tượng – đúng là thời mạt pháp!.)

           - “Đạo th́ đông gom không đầy một xuồng dong”.

           *

           - “Người cầu đạo như lông trâu

            “ Kẻ đắc đạo như sừng thỏ.

                                                            *

     Sau đó c̣n một ít đất chung quanh nhà đă hoang hoá, ḿnh định khai vở trồng rau xanh có bán sống qua ngày, nhưng thiếu phương tiện: điện, nước. Th́ vài hôm sau anh Thương lên báo tin, chị Thuỷ có gởi về cho một ít tiền. Tính ra vừa đúng y số tiền câu điện và sắm máy bơm nước!

 *     *

    *

   Chị Thuỷ ơi!  – biến  cố qua rồi, hồi kiểm lại mới thấy rơ, và em cũng thường nói với anh Thương, mọi việc do Thượng Đế (tức Đức Chúa Cha) đă sắp định, bố trí rồi, không có ǵ là ngẫu nhiên cả.

    Cho nên trên  cuộc hành tŕnh t́m chân lư, ta tiếp thu mọi thứ trên lư thuyết suông khơi – đó  là “phóng ngựa xem hoa” hay “nh́n kinh thành BaLê trên bản đồ” vậy thôi. “Muốn biết Balê, phải dấn thân đi vào đó, mới thực sự biết được kinh thành Ba Lê”.

    Và, những bài học thực tiễn,  hữu ích  đó… ở ngay trong bản thân, trong gia đ́nh và xă hội, chứ chẳng cần phải lên núi rừng hay là đường qua Tây Trúc ǵ đâu!.

    Sau khi từng trải, chứng nghiệm và ư thức được… chừng ấy mới trực nhận ra tất cả v́ t́nh yêu của Thượng Đế, cho mục tiêu minh triết và cuộc tiến hoá đời đời…

   Ngài cho an hưởng những hạnh phúc, vui tươi trong thuận t́nh, diễm cảnh…

   Rồi cũng cho ma quỷ tác động, gây nghịch cảnh khảo đảo… để thử thách đức tin, trui rèn ư chí. Tao điều kiện cho chúng ta đền bồi quả nghiệp. Cung ứng, hiến dâng những cơ hội cho chúng ta học hỏi, rút tỉa kinh nghiệm… để nhận thức được những ưu-khuyết diểm. Những điều chơn-giả, hay-dở, thiện-ác, tốt-xấu…  

    Cho ngửi, nếm hết mọi hương vị  thơm tho, tanh tưởi … của cuộc đời.  Cho chiêm ngưỡng hết mọi cảnh sắc xinh đẹp, nhớp nhúa … của thế gian.  Để chứng nghiệm, hiểu biết, thông thạo hết mọi trạng thái từ thấp đến cao, từ thanh đến trược….

   Bồi bổ minh triết, tôi luyện kiên cường…  cho linh hồn càng phong phú, trí tuệ luôn thăng hoa, ư chí thêm dũng mảnh , quán triệt được nhiều góc cạnh, trong vô vàn góc cạnh của chân lư vô biên .

    Và, cuối cùng phải đạt đến cái biết vô cùng của chân lư, mới được trở về hợp nhất với đấng tối cao: toàn năng, toàn giác, toàn chân, toàn thiện và toàn mỹ.

    V́ lẽ đó nên trần gian mới có đủ mọi cảnh trạng diễn bày. Đây là nơi gặp gỡ, là vũ đài thách đấu giữa hai lực đối kháng diễn ra mănh liệt nhất: thanh-cao và nặng- trược, thiện-mỹ và xấu-ác, thánh-triết và ma- quỷ… đấy  c̣n gọi là hai lực kích động và phản động – chính  là hai lực âm dương đó.

    Cho nên trần gian c̣n gọi là trường đời, là môi trường tiến hoá sinh động nhất của càn khôn – có rất nhiều: nguồn triết lư, học thuyết, chế độ, chủ nghĩa, tôn giáo… vừa tương đồng, vừa dị biệt, hỗ tương và đối kháng lẫn nhau. Thí dụ như có vô thần rồi hữu thần, duy tâm rồi duy vật, tư bản và cộng sản  v .v...

   Rồi ngay trong mỗi địa hạt, mỗi lănh vực cũng luôn hiện hữu hai thái cực đó. Thí dụ như khoa học lo phương tiện cứu người, th́ cũng có phương hại để giết người. Mỗi chế độ chính trị có liêm khiết rồi cũng có tham ô. Mỗi tôn giáo có chánh tín rồi cũng có tà kiến. Và ngay trong mỗi  con người cũng luôn có đủ hai mặt: tâm hồn th́ có chơn ngă và phàm ngă luôn đối nghịch nhau. Bản thể th́ bên ngoài thơm tho, tốt đẹp. Bên trong nhơ nhớp, thối tha…nhưng cả hai đều tối cần, luôn hiện hữu mới sống c̣n.

   Tóm lại hai lực âm dương đối kháng, tương phản đó luôn hiện hữu, tŕ kéo lẫn nhau mơí giữ được sự thăng bằng guồng máy âm- dương của tạo hoá – “nếu mất quân b́nh th́ càn khôn vũ trụ sẽ sụp đỗ ngay tức khắc”.

   Cũng chính nhờ hai lực đối kháng đó tranh chấp, xô đẩy, va chạm lẩn nhau… mới phát toả ánh sáng chân lư. Mới đánh giá, đo đạc được tŕnh độ và năng lực của các đối thủ. Như những cuộc chơi thể thao vậy.

   Nếu trên cuộc hành tŕnh “đi học để tiến hoá”, t́m về chân lư. Giă như không có lực đối kháng, th́ coi như chúng ta chơi đá bóng có một ḿnh, một đội – vậy cuộc chơi đó có nghĩa lư ǵ? Và nếu thế th́ Thích Ca, Giêsu … cũng chỉ là những “thằng người”thôi, chứ không thể trở thành những danh thủ, siêu sao lừng danh thế giới được.

   Vậy th́ lực phản động, đối kháng, satăn, ma quỷ … đích thực là đội bóng bạn rất tốt, đang chơi giao hữu rất nhiệt t́nh để tranh giải với chúng ta. Họ là nửa phần khác không thể thiếu trong chân lư – là: âm-dương, tối-sáng, trược-thanh, thiên đàng và địa ngục – Chính là nửa phần khác của Thượng Đế đó!.

    Cho nên trần gian thật đúng là ḷ luyện, là môi trường tiến hoá sinh động bậc nhất càn khôn đó!.

   Nh́n tổng thể th́ thấy ngồn ngộn, rối rắm, bao la vạn tượng… đáng sợ thật. Như đứa bé nh́n vào những gian hàng sách giáo khoa tổng hợp, từ mẫu giáo đến cao học. Nhưng thật t́nh trong đó chỉ có vài quyển dành riêng cho tŕnh độ, cấp học của nó mà thôi.

    Th́ cũng vậy, thực sự th́ chương tŕnh huấn luyện của Thượng Đế cũng không khó lắm đâu. Từ kim thạch, thảo mộc, cầm thú, loài người, cho đến Thần, Thánh, Tiên, Phật… mỗi tầng lớp, cấp bậc, qua từng giai đoạn … đều có những bài học riêng, phù hợp, chính xác tuyệt đối.

    Thượng Đế là Đấng toàn tri, toàn giác mà. Bài học Ngài trao cho mỗi cá nhân phải đúng theo yêu cầu của tŕnh độ tiến hoá, phù hợp với khả năng, tương xứng với quả nghiệp… đó chímh là “nhân sinh quan”, tâm lĩnh của mỗi cá nhân.

   Thí dụ như ở loài thú: con chó biết sủa, giữ nhà. Trâu, ḅ biết cày ruộng, kéo xe. Gà, heo biết lo ăn, vui chơi … là trọn đạo, tṛn sứ mạng rồi.

    Rồi  ở loài người: lớp phàm phu th́ biết lao động chân tay, biết làm chồng, làm vợ. Khá hơn nữa th́ biết nghề nghiệp, biết hiếu nghĩa nhơn đạo. Cao hơn nữa th́ biết nghệ thuật, kinhh doanh, chính trị, triết học, tôn giáo. Rồi các triết nhân, giáo sĩ, tu sĩ… th́ có các nguồn triết lư, học thuyết giáo điều, giới luật từ thấp đến cao… tuỳ theo tư duy, ư thức.

    Cho nên chúng ta hăy tự tin, kiên tâm, vững bước…  nhận diện, ư thức tiếp thu bài học để quán triệt những giá trị hữu ích, quư báu của nó. Nhằm vun bồi, phát triển nguồn minh triết trong ba mục tiêu: BI- TRÍ- DŨNG – tức : trí tuệ, t́nh thương và ư chí.

    Rồi trên suốt cuộc hành tŕnh tiến hoá, Thượng Đế luôn hiện hữu với chúng ta trên từng bước chân, từng hơi thở… để giám sát, chăm sóc. Ngài đă nghe, thấy, biết được mọi trạng thái, cảm nhận được mọi cảm giác của tứng cá nhân . 

    Bảo đảm chúng ta không thể xa Ngài được một sao đồng hồ. V́ sao? – v́  chúng ta là một tế bào trong đại bản thể của Ngài. Ngài là một cổ máy vi tính, chúng ta là những linh kiện của cổ máy đó – th́  làm sao mà xa nhau cho được.

Cho nên chúng ta là con của Thượng đế, mà đích thực cũng chính là Thượng Đế luôn – thí dụ: một tế bào trong bản thể của anh A, th́ nó cũng chính là anh A chứ ǵ. Một linh kiện trong cổ máy vi tính, th́ nó cũng chính là máy vi t́nh đó, chứ sao!

   Phần linh hồn chúng ta được chiết ra – trực phân từ khối diển quang đại hồn của Thượng Đế , để xuống thế đi học. Cho nên chúng ta cũng có đầy đủ những tính chất y như Thượng Đế vậy.

   Và, Ngài c̣n bố trí các vị thiên thần hộ mạng, các vị hộ pháp luôn túc trực hiện hữu bên ta. Khi có những t́nh huống quá sức chịu đựng, ngoài khả năng, trên tầm thước của ḿnh… th́ các huấn luyện viên sẽ hoá giải, trợ lực, kè cặp ngay.

    Nhưng chúng ta phải hiểu rằng sự giúp đỡ trong trường hợp nầy chỉ là nhỏ giọt, giơí hạn tối thiểu và rất kín đáo, tế nhị. Để chúng ta không ỷ lại vào tha lực, mà phải “tự lực cánh sinh”, vận dụng ư chí, phát huy sáng tạo để vượt qua mọi chướng ngại, nghịch cảnh thử thách . Nếu ngược lại th́ các ngài đă học dùm, đi dùm và thi giúp chúng ta. Như vậy bài học đâu có y nghĩa giá trị ǵ nữa!

   Đấy,  truyện Tam Tạng đi thỉnh kinh là chuyện dụ ngôn, ẩn dụ, minh hoạ cho cuộc hành tŕnh tiến hoá của mỗi con người chúng ta đó. Trên đường đi luôn gặp nhiều ma nạn, tức là lực đối kháng tác động đó. Nhưng có ǵ quá lắm, bất khả kháng, mới được giúp đỡ hoá giải cho một chút rồi đi tiếp – do  trong phim truyện, phải thể hiện rơ cho khán giả thấy. Chứ trên thực tế, khi giúp đỡ, các vị phật hiện nguyên h́nh như vậy th́ c̣n đâu ư nghĩa thử thách nữa! , chắc chắn Tam Tạng sẽ ỷ lại, nương dựa vào tha lực thôi.

     Mỗi cá nhân chúng ta đều là những Tam Tạng đang đi thỉnh kinh trên đường đời đó.

                                                             *

     Chúng ta cũng là những con chiên lạc trong rừng rậm chốn hồng trần. Cho nên phải phấn đấu “mưu sinh thoát hiểm”, chú ư ḍ dẫm cho thông thuộc mọi ngơ ngách của núi rừng. Vượt qua mọi cảm bẫy, chông gai, suối đèo. Mưu trí đối phó với nanh vuốt của dă thú.

   Phải biết lắng nghe cảm nhận được tiếng nói khảng khái, bộc trực của tiều phu tử. Với chất giọng ngọt ngào, quyến rũ của phù thuỷ ranh ma.

   Trong cơn giông tố, băo rừng… phải phân định được những tín hiệu cấp cứu,  tiếng gọi đàn, âm ba của hồn thiêng vũ trụ. Với làn điệu lănh lót, nỉ non của lũ yêu nhền nhện.

  Và, trong đêm đen có sấm chớp mưa nguồn … phải phân biệt được từ xa, trong những đóm lửa lập ḷe:  đâu là ánh đuốc từ bi của người chủ chăn đi t́m con chiên lạc,  đâu là ngọn đèn pha nghiệt ngă của gă thợ săn. Rồi phải biết um be đúng lúc để người chủ kịp nhận ra ḿnh. Chừng ấy mới mong được ngả vào ṿng tay tŕu mến của người chủ, trở về sum hợp với đàn xưa.

                                                              *

  Chúng ta cũng là những con thuyền bé nhỏ lạc lối giữa “biển trần khổ vơi vơi trời nước”. Cho nên phải vững tay lèo lái. vượt lên sóng gió, xoay chiều chống đở cuồng phong. Phải tinh tế, lanh lẹ quan sát để né tránh trầm thạch, băng trôi. Luôn phát đi tín hiệu cấp cứu S.O.S. Rồi phải tỉnh lặng, chăm chú lắng nghe để kịp bắt tín hiệu cứu hộ của sở khí tượng.

   Giữa cơn giông tố trùng khơi, trong đêm đen dày đặc. Phải thẩm định được phương hướng: đâu là bờ giác, đâu là hoang đảo tử thần. Phải căng mắt để kịp bắt những loé sáng khoảnh khắc của hải đăng. Và, phải phân biệt được ánh sáng hải đăng, với bẫy đèn của hải tặc… chừng ấy mới ḥng được cặp bến vinh quang.

                                                *      *   

*                                                                   

     Chị Thuỷ, em vừa tường thuật hơi dài ṿng một chút, phác họa mấy đường nét trong những điều tư duy, cảm nhận được ngay trong nghịch cảnh. Để chị Thuỷ h́nh dung đượcphần nào sự việc, đỡ thương hại em và hăy an tâm phấn khởi, vững tin tuyệt đối ở luật trời.

   Trở lại phần của em,  bên Đồng Nai trở về đất G̣ Chay- Lái Thiêu khoảng giữa năm 1999, đến  tháng 4. 2000 th́ mẹ em bỏ xác.

   Ngay trong đám tang thân mẫu, cảnh tang gia ḿnh chưa trải qua lần nào. Vậy mà lại bị nhiều trở lực tác động hết sức tệ hại: ngay lúc đó mấy đứa cháu trai lớn đều đi vắng. Ngựi chị cũng di vắng ngày sau mới về. Người em trai th́ lại say xỉn, bị ma quỷ quấy phá cho ngất sỉu ngay trong bữa ăn, khiến bà con hoảng sợ bỏ về ngay, rồi sau đó nằm quẹp luôn suốt mấy ngày tang lễ.

   C̣n vài người hàng xóm phụ giúp che rạp bằng ít cây tạp nhạp. Nhưng ngay chiều đó cơn lốc xảy đến cuốn nhầu, rồi mưa dầm gió lạnh, đường đất lầy nhẫy. . .

    Rồi ông thân phụ lại tự nhiên bị đau  nhức con mắt, kêu la ngay trong đám tang, nhưng cũng có người giúp chuyển đi bệnh viện ngay lúc đó, qua hết đám tang mới trở về…

   Đến giờ cuối, do người em gái tư ư đi coi ngày giờ an táng, thầy chùa lại không dặn rơ –  trên bảng “cáo phó” ghi lộn giờ hạ nguyệt thành giờ động quan, nên xe đưa đám bị đến trễ. Có một ít xe Hon da phải chở ba, lại bị ma quỷ bố trí cho xe công an chặn ngay ở ngả tư…  nhờ ơn trên hoá giải mọi việc cũng êm xuôi.

  Riêng em rất b́nh tỉnh, khoẻ mạnh, trong đêm tối chỉ một ḿnh thức suốt  suốt mấy ngày tang lễ.

   Nhờ anh Thương có liên hệ trước với nhà thờ Lái Thiêu, nên bà thân mẫu được an táng trong đất Thánh rất ấm áp. Phần vật chất th́ bà con, bạn bè đến chia buồn giúp đỡ cũng đủ chi phí tất cả. Trong hoàn cảnh nầy mà được vậy cũng là một phép lạ rồi, v́ đây không phải là quê hương của ḿnh.

                                                  *

   C̣n điều tốt lành quan trọng nữa, là từ thời điểm xảy ra sự cố (Đinh Sửu - 1997) rồi ra đi, qua các điềm tạm trú, làm việc và trờ về … tất cả tên địa phương, địa h́nh địa vật, thời gian đều ứng hiện đúng với các mật ngữ trong huyền cơ. Rồi h́nh như đă t́m gặp một cố nhân, theo lời chỉ dẫn của người xưa – nguồn tài liệu nầy là do các vị chơn sư “Bửu Sơn Kỳ Hương” lưu truyền lại.

    Cũng chính nhờ nghịch cảnh tác động, bị cô lập bế tắc hoàn toàn, mới quay vào trong tập trung tư tưởng thiền định thâm sâu, tra xét tỉ mĩ. Rồi cũng phải đúng thời điểm các yếu tố bên ngoài, như tên địa phương thay đổi …mới nhận biết phần nào những huyền nhiệm của thiên cơ.

   Như vậy là vận mạng của em diễn biến đúng bài bản rồi, th́ sắp tới chắc là phải tươi sáng hơn thôi.

    Hiểu được nguyên lư của tạo hoá rồi, nên dù trong thảm cảnh nào cũng không buồn trách Đấng hoá công, hay cầu xin một sự phù hộ giúp đỡ ǵ cả, và cũng chưa từng oán trách hay làm mất ḷng những ai gây điều ngang trái, thiệt hại cho ḿnh.

   Luật  trời chuyển vận vô tư, hành xử công bằng tuyệt đối, không oan ức sai lạc một hào ly, theo đúng luật nhân quả để tác động cho cơ tiến hoá. V́ “thương cho roi cho vọt” đó thôi – ắt  hẳn ngày xưa ḿnh đă huỷ báng đạo pháp, phản Chúa hại Cha, bắt đạo… gây nhiều đau khổ cho người khác. Nên ngày nay phải cầu đạo ngay trong lúc cấm đạo khắc nghiệt nhất, đến lúc kiệt cùng, thân thể thương tàn gần một nửa mới gặp đạo. Phải chịu nhiều tổn hại vật chất, công lao để hoàn trả, đền bù lại cho các khổ chủ.

    Đồng thời phải biểu hiện sự sám hối, hoán cải về hữu vi, chịu làm lễ rửa tội trở về với Chúa trời, hoà đồng với tất cả, thuận theo cơ quy nhất.

    Sắp tới em sẽ làm lễ rửa tội tại nhà thờ xă Tân Thới, Lái Thiêu –  ứng hiện đúng với lời tiên tri:

  “Hưng Thới thôn quy lạc số mười”.(10)

    Hiện nay em vẫn thiền định tinh tấn, dù bản thể và thần kinh thính giác chưa phục hồi. Nhưng điển thiền rất thông, luồng hoả hầu vận chuyển cực mạnh, tinh thần và sức khoẻ ổn định thoải mái. Đủ ư chí, nghị lực đối diện với mọi nghịch cảnh. Sẵn sàng đón nhận hết những bài học hiểm hóc nhất, những liều thuốc đắng cay nhất … thách đấu với ma quỷ đén hơi thở cuối cùng, không chồn chân, lệch ư.

    Nếu cần phải vác hai ba cây Thánh giá to hơn Thánh giá trên đồi Sọ thuở nào, cũng vui nhận.

    Phần kinh tế th́ hôm nay em đă tự túc ổn định, tạm đủ với nhu cầu đạm bạc – nhờ trồng rau xanh chung quanh nhà. Nhà em ở giữa đồng ruộng hoang đăng, bốn mùa xanh mướt lúa rau. Bên cạnh cụm rừng nguyên sinh nho nhỏ, với rừng bạc đàn, có ḍng suối róc rách lượn quanh. Khung cảnh hơi buồn  “lữ thứ” nhưng không khí rất trong lành. Cận kề lối xóm có cô bạn quen, người Tây Âu rất sinh. Sớm hôm luôn phục vụ cho ḿnh “nguồn dinh dưỡng quư giá”, ấy là “cô gái Hà Lan”.

   Chị Thuỷ, bức thư nầy cũng thay lời tự bạch của một tu sinh, hành giả. Khi nào đến cơ hội, em sẽ gởi bản sao đến các vị chơn sư, cao nhân, đại đức ở V N và hải ngoại, để đáp tạ phần nào ơn d́u dắt, giúp đỡ cho bước đường tu tiến của ḿnh. ..  

    C̣n đối với bề trên, các Đấng thiêng liêng… th́ cái ngôn ngữ  giới hạn của trần gian đành bất lực chịu lỗi đạo vậy.

        “không có đêm nào là đêm dài bất tận, không có mùa đông nào là mùa đông vĩnh cửu.

         Đêm nào rồi cũng phải lui đi khi b́nh minh lố dạng, mùa đông nào rồi cũng phải chấm dứt lúc chúa xuân về”.

     Hôm nay th́ chân thành xin tạ ơn nghịch cảnh, và các bạn ma quỷ thân thương.

                                                                   *

    Em kính chúc Chị Thuỷ với gia đ́nh, cùng toàn thể đạo hữu không phân biệt tôn giáo, và kiều bào hải ngoại… luôn vui khoẻ, hạnh phúc, tràn đầy ơn phước và t́nh yêu của Thiên Chúa. Hăy vững niềm tin, chờ ngày thuận lợi đáo quê hương.

 

                                                                

                                                       Việt Nam, thu Canh Th́n – năm 2000

                                                                           Kính thư

                                                               LIỄU VĂN HOÀNH TIÊN

______________

Những hiện tượng nầy đă ứng hiện rơ

theo  như trong “Kim Cổ Kỳ Quan” Đức Thầy Tây An đă báo trước 150 năm.

 1.  (Trang 6 – ứng  với tên Lê Hoàng Kim, Phật Bà – Chúa Trời mượn xác tiếp điển)

 2. (trang 65)

 3. (trang 13)

 4. (trang 31)

 5. (sấm Trạng Tŕnh)

 6. (trang 7)

 7. (trang 9)

 8. (trang 7)

 9. (trang 15)                                                        

10. (trang 66)

11. (trang 67)

 



       Thư Viên
                


free web counter